Tấm thẻ thứ hai rơi vào tay.
Đây là một tấm thẻ màu hồng, mặt trên là một đôi môi đã được bôi son.
[Thẻ kỹ năng: Nụ hôn của tình thánh.] [Khi phát động thẻ này, ngài có thể phát ra một nụ hôn làm người ta khó quên nhất.]Tiểu Tịch ngớ người, mặt lập tức đỏ bừng lên.
“Phi, lần đầu tiên thấy còn có cái loại thẻ bài này.”
Cô tức giận nhét thẻ bài lại.
Một bên khác.
Vẻ mặt tên khổng lồ xám đang theo dõi trận chiến thay đổi.
Tên tu sĩ kia rõ ràng đã thả hai thanh kiếm ra, nhưng hai thanh kiếm này vẫn không ngừng bay qua bay lại, bùng nổ ra phát huy sức mạnh mãnh liệt của kiếm trận.
“Xui xẻo, thế mà tình cờ lại gặp phải một tên kiếm tiên!” Người khổng lồ xám chửi bới một tiếng.
Kiếm tiên là một loại của tu hành giả, cực kỳ hiếm thấy, nhưng lực tấn công lại vô cùng đáng sợ.
Không thể để đối phương tiếp tục tấn công!
Người khổng lồ xám giơ tay rút một cái búa chiến đấu cỡ lớn rồi lao về phía luồng gió điên cuồng do kiếm trận tạo ra.
Hắn ta mới lao được nửa đường thì đột nhiên khựng lại, cây búa chiến đấu mạnh mẽ nện tới trước.
– – RẦM!
Không có hiệu quả!
Hai con rối cầm thanh đao có quầng sáng u ám đột nhiên xuất hiện, vung trường đao ngăn cái búa chiến đấu lại.
“Chết tiệt!” Người khổng lồ xám hét to.
Hắn ta nhìn về phía sa mạc.
Thì thấy trên sa mạc, Tiểu Tịch đang thả hai tấm thẻ bài con rối.
“Hừ! Nghĩ tôi đứng đây xem cho vui thôi hả?”
Cô một lần nữa rút thẻ bài.
Lần này, cuối cùng cô đã rút được hai tấm thẻ mà mình muốn.
Tiểu Tịch cầm một tâm thẻ ném về phía Cố Thanh Sơn.
Thẻ bài đột nhiên biến mất.
Mà quanh người Cố Thanh Sơn lại xuất hiện một tấm khiên tròn màu trắng sáng liên tục xoay tròn năm phía của hắn.
[Khiên lời nguyền: Khiên Tử Linh.] [Khi kích hoạt pháp thuật này có thể chặn được năm lần công kích liên tiếp của kẻ địch.]Tuy trong tay Cố Thanh Sơn cầm Chân Xích Ma Thương, không thể mặc giáp, nhưng loại khiên tới từ hư không, không tiếp xúc với thân thể này vẫn có thể dùng được.
Tiểu Tịch lại ném một tấm thẻ bài khác về phía người khổng lồ xám, hô lên: “Cấm sử dụng binh khí, búa chiến đầu!”
Chiếc búa chiến đấu cỡ lớn trong tay tên người khổng lồ xám đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trong thẻ bài của cô.
Tên người khổng lồ xám giận không chịu được, hét lên: “Ám Nhận, hiện giờ nhất định phải dựa vào cái bóng trên người ngươi, lập tức giết chết cái tên pháp thuật sư thẻ bài kia cho ta!”
Một tên thợ săn tiền thưởng trong tay cầm hai thanh đao ngắn vô cùng sắc bén nghe tiếng liền hành động.
“Giao cho tôi, tôi chỉ cần một phút thôi.”
Gã ta nói xong liền biến thành một ảo ảnh đen tối, hung hăng nhào về phía Tiểu Tịch.
Đây là loại bóng từ người ra cực kỳ hiếm thấy, có thể đi xuyên qua tất cả các loại pháp thuật. Chỉ cần giết chết được kẻ địch ở trong khoảng thời gian nhất định thì quy tắc của bóng đen sẽ hút đi linh hồn của kẻ địch, và làm cho gã ta miễn nhiễm với tất cả các loại thương tổn bằng pháp thuật.
Tiểu Tịch không để ý lắm mà tùy tiện thả vài tấm thẻ bài ở quanh mình.
Sau đó —
Cô dùng tấm thẻ bài lấy từ chỗ Cố Thanh Sơn.
Di Hình Hoán Ảnh, khởi động!
Chỉ trong nháy mắt, tên thợ săn tiền thưởng kia đã xuất hiện ở vị trí của Tiểu Tịch.
Gã ta không hiểu gì nhìn quanh.
Ơ? Sao mình đột nhiên đã ở trên sa mạc rồi?
Bỗng nhiên, gã ta chú ý tới dưới chân mình, có vài tấm thẻ bài đang phát sáng..
Cùng lúc đó, Tiểu Tịch đã đứng ở trên không trung.
Tiểu Tịch nhỏ giọng nói: “Nổ.”
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên sa mạc vang lên những tiếng nổ rung trời.
Cơn gió sinh ra từ vụ nổ bùng lên khỏi sa mạc, kết hợp với những luồng gió bởi nhát kiếm giữa không trung tạo thành một cơn lốc che phủ kín bầu trời.
Tiểu Tịch vẫn không dừng tay, không ngừng rút ra thẻ bài, thả ra những pháp thuật động trời lao về phía bóng dáng của kẻ địch.
Cố Thanh Sơn buông Chân Xích Ma Thương ra, lập tức bộ giáp Sinh Mệnh Ban Ân kia lại xuất hiện trên người hắn.
Ở phía ngoài chiến giáp, năm tấm khiên Tử Linh màu trắng xám không ngừng xoay tròn xung quanh hắn.
Có người thử tấn công một lần thì phát hiện khiên Tử Linh không thể phá hủy.
Cố Thanh Sơn vẫy tay.
Hai thanh kiếm đang bay ở phía xa lóe lên, trở lại trên tay hắn.
Sức phòng ngự tăng cao làm đối phương không có cách nào phá vỡ, thân là một kiếm tu, Cố Thanh Sơn không cần phải nghĩ ngợi gì mà cứ thế chiến đấu.
Súc Địa Thành Thốn!
Chém!
Súc Địa Thành Thốn!
Giết!
Súc Địa Thành Thốn!
Chém!
Phối hợp với những công kích bằng pháp thuật của Tiểu Tịch, Cố Thanh Sơn không ngừng xử lý tính mạng của kẻ địch.
Gió cuốn mây tan.