Cố Gia Huy cũng làm rõ, tập đoàn này sau này sẽ giao cho Cố An Nhiên, bản thân cũng sẽ không ở lâu.
Đây là việc duy nhất anh có thể làm cho anh hai.
Hội nghị kết thúc, nhóm lão gia này đều rời đi. Cố Gia Bảo cũng đứng dậy rời đi.
Ông không nói nhiều, chỉ là vỗ thật mạnh vào vai Cố Gia Huy.
Đợi đến khi mọi người rời đi, Hứa Minh Tâm thở ra một hơi dài.
Thực là đem cô dọa đến chết rồi, cô thực sự sợ mấy vị lão gia này một lời không hợp liền đứng dậy đánh.
Khi bọn họ tranh cãi, đến đỏ mặt tía tai, nhưng một chút cũng không giống với những cụ già, người nào cũng giống như những chàng trai hai mươi tuổi, nộ khí tràn đầy.
Tất cả các mũi nhọn đều hướng về bản thân, làm cô sợ đến nỗi toàn thân đều căng cứng cả lên.
Bây giờ mọi người rời đi rồi, cơ thể cô cũng dãn ra, yếu ớt vô lực nằm bò trên bàn.
Từ trên người Cố Gia Huy cô muốn đứng lên, cô cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cho đỡ sợ, nếu như lúc này có một lon coca lạnh, một ít đồ ăn vặt, thì không còn gì bằng.
Nhưng khi cô vừa đứng lên, người đàn ông liền ôm lấy eo của cô.
“Đi đâu?”
“Em muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
“Ngồi trên chân của anh không phải là ngồi sao?”
“Kỳ…kỳ cục…”
Hứa Minh Tâm có chút ngượng ngùng nói, cái vị trí này…có chút không tốt, làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng.
Cố Gia Huy sau khi nghe xong, nhịn không được bật cười.
Bàn tay lớn của anh nâng lên, trực tiếp nâng cô đặt lên bàn hội nghị, cô sợ tới mức cả người đều run lên.