– Nhịn? Ha ha, ta chỉ không muốn làm cho mấy đối thủ cạnh tranh trong tông môn tìm được cớ mà thôi. Yên tâm đi, ta đã lưu lại giấu vết linh hồn trên người hắn, cho dù có chạy tới chân trời góc bể, giết hắn cũng dễ dàng như lật bàn tay vậy. Đợi tới chỗ không người ta sẽ trực tiếp ra tay giết hắn ta… Ồ? Phốc…
Vẻ mặt của Tang Hồng Y vốn tràn ngập tự tin, không chút để ý. Tuy nhiên, lời còn chưa nói hết thì đột nhiên sắc mặt hắn đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.
– Sao vậy?
Nhìn thấy biến cố đột nhiên xuất hiện, Hồ Khuê cũng không nhịn được biến sắc.
– Linh hồn ấn ký mà ta lưu lại đã bị hắn… Xóa bỏ. Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ?
Trên khuôn mặt vốn tự tin của Tang Hồng Y tràn ngập vẻ khó coi, sắc mặt đỏ lên, toàn thân run rẩy.
– Vẫn còn có chút lỗ mãng.
Đi trên đường Huyền Kim thành, nhớ tới chuyện vừa rồi, Nhiếp Vân lắc đầu.
Đột nhiên nghe thấy tin tức của Hồ Khuê và Tang Hồng Y, hắn hơi mất đi tỉnh táo, muốn đọ sức một phen. Thế nhưng trên thực tế, làm như vậy lại có chút liều lĩnh.
Tuy rằng thực lực của hắn bây giờ tiến bộ rất lớn, cũng có thể vượt cấp chiến đấu. Nhưng mà Hồ Khuê và Tang Hồng Y chính là thiên tài tuyệt đỉnh của Hóa Vân tông. Tuy rằng không bằng mấy người yêu nghiệt kia, nhưng mà cũng không yếu, cũng có thể vượt cấp chiến đấu.
Hai người đều là Hạp Hư cảnh đỉnh phong, lại phối hợp với vượt cấp chiến đấu, ngay cả cường giả bán bộ Phá Không cảnh cũng có thể chiến thắng. Loại thực lực này hiện tại không phải là thứ mà hắn có thể chống lại được.
Trừ phi hắn đạt tới Hạp Hư cảnh trung kỳ.
Đạt tới Hạp Hư cảnh trung kỳ, thực lực lần nữa tăng vọt, khi gặp lại hai người này cũng không cần phải sợ hãi.
Tuy rằng biết rõ như vậy, nghĩ tới chuyện kiếp trước hắn vẫn hận không thể lập tức giết hai người giải hận. Kiếp trước sở dĩ bọn chúng có thể tấn cấp lên Đan điền Huyệt khiếu cảnh là nhờ vào các loại đan dược mà hắn luyện chế cho. Bằng không, dùng thiên phú của bọn chúng, muốn thành công đột phá không có khả năng.
Cho bọn chúng trợ giúp lớn như vậy mà lại đầu nhập vào Yêu tộc, lại cho hắn một kích trí mạng, thực sự quá đáng giận.
– Được rồi, dù sao cũng là chuyện kiếp trước, có lẽ kiếp này bọn hắn còn chưa đầu nhập vào Yêu tộc a…
Vứt bỏ những suy nghĩ này trong đầu, cổ tay Nhiếp Vân khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối lệnh bài không lớn.
– Đây có lẽ chính là thủ lệnh có thể tham dự giám bảo đại hội a.
Vừa rồi khi động phủ với thành chủ Bao Đồng Nhiếp Vân đã thi triển thiên phú thần thâu, thừa cơ lén lấy thứ này ra.
Có thứ này cũng không cần đi khảo hạch, có thể giảm bớt không ít phiền phức.
– Đúng rồi, sao ta lại quên chuyện này chứ? Huyền Kim thành này dường như có địa mạch tinh thạch, chính là thứ nàng ưa thích. Nhìn xem có thể nhân cơ hội thu thập một chút hay không…
Trong lúc đang đi về phía trước, đột nhiên Nhiếp Vân vỗ đầu, dường như nhớ ra một chuyện.
Kiếp trước nàng đặc biệt thích loại tài nguyên đặc biệt như Địa mạch tinh thạch. Từng tìm người đổi lấy rất nhiều, tuy rằng chẳng biết tại sao nàng lại yêu thích thứ này, nhưng mà hắn vẫn dựa theo sở thích của nàng mà tìm kiếm. Cũng chính bởi vì như vậy cho nên mới biết dược cái tên Huyền Kim thành này. Trước đó hắn đã cảm thấy thành thị này quen thuộc, không ngờ trong lúc nhất thời không có nghĩ ra.
Huyền kim thành dường như chính là nơi địa mạch tinh thạch thừa thãi a.
Nếu như có thể tìm được loại tinh thạch này cho nàng, có lẽ kiếp này gặp mặt sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Nghĩ tới là làm, Nhiếp Vân tùy tiện đi vào một cửa hàng, hỏi chuyện liên quan tới địa mạch tinh thạch. Liên tục hỏi mấy nhà, phần lớn đều không biết địa mạch tinh thạch là vật gì. Mãi sau khi hỏi tới cửa hàng thứ mười mấy mới có một chủ
điếm nghe qua loại tinh thạch này. Bất quá trong tiệm bọn hắn cũng không có, mà thứ này một khi khai thác ra đã được đưa tới phủ thành chủ, chỉ sợ cũng chỉ có trong phủ thành chủ mới có.
– Xem ra lần này phải đi trộm một chút rồi.
Nghe xong, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.