“Không đúng, sau khi trúng Khổ Độc chắc chắn phải mất mạng, tại sao ta còn có thể tỉnh táo ngồi đây.” Hắn đột nhiên nghĩ đến việc này, khí lực không biết từ đâu sinh ra xoay người bò lên chất vấn Hàn Lập. “Hừ, không biết tốt xấu. Nếu không phải ta có chuyện muốn hỏi ngươi, Hạo Nguyên đan cũng cho ngươi dùng sao. Ngươi còn có thể giữ mạng được là nhờ vật kia tạm thời ngăn cản độc khí, nếu không cho dù là tiên đan thần dược cũng không cách nào cứu được ngươi.” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không khách khí nói.
“Ngươi đã động đến vật ấy?” Hắn vừa nghe Hàn Lập nói đến chìa khóa bạc mới giật mình nhìn kỹ, không ngờ vật mà dùng mạng để giữ lúc này lại lộ ra hẳn trước ngực, trong lòng cả kinh, nhất thời tỉnh táo một chút.
“Ta cũng không nghĩ, một tên trúc cơ kỳ trúng phải Khổ độc lại không lập tức mất mạng, hiển nhiên muốn tìm nguyên nhân. Bất quá Hạo Nguyên đan cũng chỉ là đem độc khí tạm thời áp chế thôi, sau một ngày nữa độc khí công tâm, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ gì.” Hàn Lập thản nhiên nói. “Hạo Nguyên đan? Ta hình như cũng đã nghe nói qua, tựa hồ là một loại đan dược rất trân quý. Ta sau này tiếp tục dùng, có thể tiếp tục áp chế độc khí không?” Phong Nhạc suy nghĩ một chút, khẩn trương hỏi.
Đối phương lại biết đến loại đan dược này làm cho Hàn Lập có chút bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng trả lời: “Tiếp tục dùng tất nhiên sẽ giúp ngươi bảo trụ tiểu mệnh, nhưng ngươi phải biết đan dược này vốn không phải dùng để giải độc mà để giúp tu sĩ Kết Đan kỳ đột phát chướng ngại tăng tiến tu vi, cho dù là có tiền cũng chưa chắc tìm được.
Hàn Lập không nói tiếp nhưng ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. “Đan dược giúp tu sĩ Kết Đan kỳ tăng tiến tu vi?” Phong Nhạc cho dù đoán được đan dược này trân quý dị thường nhưng sau khi nghe xong vẫn kinh ngạc không thôi.
“Bất quá nếu ngươi muốn tiếp tục giữ mạng, cũng không phải là không có cách.” Hàn Lập đột nhiên mỉm cười.
“Biện pháp gì, nếu có thể giúp tiểu đệ giữ mạng, điều kiện gì ta cũng đáp ứng Hàn huynh.” Phong Nhạc phấn chấn tinh thần, đại hỉ nói.
“Hắc hắc! Ta cũng không cần ngươi báo đáp gì, chỉ cần chân thật trả lời ta vài câu hỏi, thế là xong.” Hàn Lập cười to, bình thản nói. “Được, chỉ cần Phong mỗ biết sẽ không dấu diếm điều gì.” Phong Nhạc không chút do dự đồng ý. Hàn Lập lạnh nhạt cười, nói ra biện pháp cứu người.
“Biện pháp cũng vô cùng đơn giản, đã trúng độc này thân thể tất nhiên không cứu được, vậy dứt khoát tìm một thân thể khác thay thế. Các tu sĩ trước kia trúng phải Thập tuyệt độc cũng đã có không ít người dùng phương pháp đoạt xá, giữ được một mạng.” Hàn Lập bất động thanh sắc nói ra biện pháp.
“Đoạt xá?” Phong Nhạc ngây người, nhưng sau đó lập tức cười khổ.
“Sao thế, ngươi thấy cách này không dùng được à?” Hàn Lập nhíu mày, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi lại.
“Đa tạ Hàn huynh quan tâm, nhưng người khác có thể đoạt xá giữ mạng, còn Phong mỗ không thể dùng cách này được.” Phong nhạc sau một hồi chần chừ mới ấp úng trả lời.
“Không thể đoạt xá! Chẳng lẽ ngươi đã…” Hàn Lập như nghĩ đến việc gì, có chút ngoài ý muốn.
“Không dám gạt đạo hữu, ta đã đoạt xá một lần, thân thể này vốn không phải của ta.” Phong Nhạc cười thảm.
“Nói thế thì tại hạ cũng đành thúc thủ vô sách, dù sao Thập tuyệt độc đúng là vô phương hóa giải.” Hàn Lập thở dài, hai tay chìa ra đáp lại ánh mắt kỳ vọng của Phong Nhạc.
“Thật không còn cách nào khác sao? Hàn huynh hãy cố suy nghĩ biện pháp khác xem.” Vừa nghe Hàn Lập nói xong, Phong Nhạc kinh hoảng cầu khẩn.
“Không cần nói nữa, nếu giải được thì tu tiên giới này đã không còn cái gì gọi là “Thập tuyệt độc” nữa.” Hàn Lập lắc đầu.
“Nói như vậy ta chỉ còn có thể sống được một ngày thôi sao.” Phong Nhạc giật mình, sắc mặt trắng bệch.
“Không sai, cho dù tiếp tục duy trì bằng Hạo Nguyên đan thì khi đan dược đã trung hòa, tử kỳ của ngươi cũng đến.” Hàn Lập nói tiếp, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
“Hàn huynh còn bao nhiêu Hạo Nguyên đan? Có thể bán cho ta hay không?” Phong Nhạc như chết đuối vớ được cọng rơm, phục hồi tinh thần nhìn chằm chằm Hàn Lập.
“Thế nào, Phong đạo hữu muốn mua linh đan của tại hạ sao. Đan này cũng không phải không thể bán, bất quá số lượng không có nhiều, hơn nữa trước tiên đạo hữu hãy trả lời một vài nghi vấn của tại hạ đã, sau đó bàn đến việc này cũng không muộn!” Hàn Lập nhíu mày, tiếp theo lại thản nhiên trả lời.
“Hàn đạo hữu cứ việc hỏi, tại hạ đã đến nước này nhất định sẽ hết sức trả lời.” Phong Nhạc cười thảm.
“Tốt, trước tiên nói một chút về thân phận của ngươi. Ngươi là người Đột Ngột hay thuộc các thế gia Đại Tấn.” Hàn Lập không khách khí hỏi.
“Đạo hữu nếu đã đoán được thì cần gì hỏi nữa.” Phong Nhạc đưa tay lê để lột chìa khóa bạc trước ngực cùng một cái ngọc bội, cắn răng nói. Xem ra tên này nghĩ rằng Hàn Lập vì nhìn thấy hai kiện đồ vật kia nên đoán được. Khóe miệng Hàn Lập khẽ động nhưng lập tức bình tĩnh lại.
“Trữ trung Phùng? Trữ Trung, Phùng gia là hai thế lực rất lớn sao?”