Đây đều là những chiếc phi thuyền vừa mới cất cánh không lâu.
Vì sao chúng đều bị phá hủy?
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra tìm kiếm trên bầu trời.
Vô số chiếc phi thuyền bị cháy từ không trung rơi vỡ xuống, trông giống như ngày tận thế giáng lâm.
Đột nhiên, chiếc phi thuyền của Cố Thanh Sơn lay động kịch liệt, các loại dao động ma pháp trên phi thuyền nhanh chóng mạnh dần lên.
Không hay rồi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề.
Hắn nhanh chóng thu hồi cái túi nhỏ màu đen trên bàn, giơ trường kiếm lên, toàn lực đâm vào tường của phi thuyền.
Bí kiếm · Đoạn Thủy Lưu!
Coong coong coong coong coong!
Vách tường của phi thuyền dù có kiên cố thế nào cũng không thể ngăn cản được một chiêu toàn lực của hắn, nó lập tức bị kiếm mang nổ ra một cái động lớn, gió lạnh bên ngoài vù vù thổi vào.
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ động, hóa thành một đạo hắc ảnh xông ra ngoài từ cái lỗ lớn kia.
Ầm!
Trong nháy mắt hắn bay ra ngoài, phi thuyền hóa thành một quả cầu lửa cực lớn, rơi từ không trung xuống giống như những chiếc phi thuyền khác.
Cố Thanh Sơn đứng trên không trung, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Một tầng phù văn màu vàng như ẩn như hiện dần dần xuất hiện.
Phù văn này che đậy cả mảnh bầu trời.
Cố Thanh Sơn ngừng lại một lát, thấy rất nhiều người thực lực cường đại đều nhảy ra từ trong những quả cầu lửa đang rơi xuống.
Nhưng không ai biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Trên mặt ai nấy đều viết đầy hoảng hốt và mờ mịt.
Ngẩng đầu nhìn lại, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy có chiếc phi thuyền từ ngoài bầu trời tiến vào thế giới Lưu Sa.
Nhưng từ đầu đến cuối, bất kỳ một phi thuyền nào có ý định rời khỏi thế giới này đều hóa thành một quả cầu lửa vỡ nát sau khi chạm vào phù văn.
Hết sức rõ ràng, chỉ cho vào không cho ra.
Cố Thanh Sơn híp mắt nhìn phù văn màu vàng kia, lẩm bẩm nói: “Đây là thần văn…”
Trong thế giới được cất giấu của Trieste, trên đỉnh băng tuyết của chúng thần hắn đã từng nhìn thấy phù văn tương tự.
Không ngờ lần này đến Khu Tranh Bá, thần văn chúng thần lại một lần nữa xuất hiện.
Nhớ lại lúc trước cả nhà nữ hoàng Hạt Ma bị trói đi, rõ ràng cũng là một loại thủ đoạn của thần linh.
Chẳng biết vì sao, trái tim của Cố Thanh Sơn dần co rút, cả người rét run.
Thần linh muốn làm gì?
Bọn họ không phải đã chết sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã sớm đoán ra một ngày nào đó thiên sứ Đoạn Tội – Tịch sẽ đào thoát cho nên mới bày bố những chuẩn bị khác ở sau để vậy khốn tồn tại tà ác đó?
Trong giây lát, một âm thanh vang vọng trời đất vang lên từ trong thần văn.
“Triệu hoán, Ma trùng ăn thế giới Hoang cổ.”
Sau khi giọng nói vang lên, phù văn màu vàng trên bầu trời dần dần biến mất.
Phù văn đã hao hết tất cả lực lượng tiến hành triệu hoán, dĩ nhiên phải biến mất.
Một lớp thịt màu đỏ bao trùm cả bầu trời, hình hành một bức màn mới.
Bức màn tạo ra từ chất thịt dần nhúc nhích.
Không ít người thử bay lên muốn phá lớp chất thịt đỏ kia, nhưng lại bị một lực xung kích vô hình phát ra từ đâu đó đánh thành thịt vụn đầy trời.
Cố Thanh Sơn tận mắt nhìn thấy một cường giả khí tức có thể so với bá chủ cũng bị sức mạnh vô hình của tấm màn chất thịt kia đánh thành một đống thịt nhão.
Lúc cường giả này chết vẫn còn cách xa tấm màn chất thịt mấy mét.
Mấy xúc tu dài nhỏ từ trong tấm màn chất thịt vươn ra, hút sạch máu thịt của cường giả.
Rõ ràng, từ giờ trở đi tấm màn chất thịt này sẽ ngăn cản đường rời đi của tất cả mọi người.
Cố Thanh Sơn cắn răng, trong lòng yên lặng suy nghĩ xem làm thế nào đột phá tấm màn này.
Bỗng nhiên, trong tay hắn truyền đến một giọng nữ.
“A, ồn áo quá.”
Cố Thanh Sơn lập tức lấy ra một quân bài.
Trong quân bài màu xanh, Tiểu Tịch vừa ngồi dậy trên giường, ngáp một cái nói: “Chuyện gì xảy ra, ngủ một giấc cũng chẳng yên.”
“Ngươi nhìn bầu trời đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn lên, cả người lập tức run rẩy.
“Hỏng rồi, đây là ma trùng có thể ăn được thế giới, thế giới Lưu Sa đã bị nó ăn vào bụng rồi!” Tiểu Tịch nói.
“Có cách nào ra ngoài không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ma trùng này là tồn tại trước khi thần linh sinh ra, cực kỳ mạnh, thực lực của ta bây giờ không đủ đối phó nó.” Tiểu Tịch nói.
Hai người nhìn nhau, tâm trạng đều nặng nề.
…
Một bên khác.
Ở một hướng khác của thế giới, một chiếc phi thuyền vừa tiến vào thế giới Lưu Sa không lâu.
Trên phi thuyền.
Thiên Nhãn mở to mắt, nhanh chóng bẩm báo: “Lão đại, ta tìm được nam nhân trên lệnh treo thưởng kia rồi.”
Trên phi thuyền của thợ săn tiền thưởng.
Người khổng lồ xám thu hồi lại ánh mắt đang nhìn bầu trời.
Thứ trên bầu trời làm hắn ta không thể nào yên tâm được, nhưng hiện giờ chuyện quan trọng nhất lại là một chuyện khác.
“Tìm được người đàn ông kia rồi sao?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thực lực thế nào?”
“Theo cách tính về thực lực của người tu hành thì trình độ ở mức Thiên Kiếp hậu kỳ.” Thiên Nhãn nói.
Toàn bộ đội thợ săn tiền thưởng nhất thời cười váng lên.
Nếu là người tu hành mà đạt đến mấy cảnh giới Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần, Kiến Không thì đội thợ săn tiền thưởng phải cẩn thận để đối phó.
– – Dù sao ở trong hai trăm triệu thế giới của khu Tranh Bá thì thứ tự của đội bọn họ căn bản không đáng chú ý.
Nhưng nếu chỉ là để đối phó với tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên Kiếp thì với thực lực của họ chẳng khó khăn gì.