Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, mặt cô hơi tím lại.
Người ngoài không đứng về phía bọn họ cũng thôi đi, không ngờ người của tập đoàn Cổ Linh cũng không tán thành cho bọn cô nữa?
Vậy cô cố gắng lâu như vậy, tất cả những khổ cực cô bỏ ra không phải đều trở nên công cốc rồi hay sao?
Hứa Minh Tâm nắm chặt tay lại, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Cố Gia Huy cũng nhíu mày, quay đầu cho cô một ánh mắt trấn an. Cô không biết Cố Gia Huy đưa cô tới đây là vì cái gì, nhưng cô biết, anh làm như vậy chắc chắn là có chủ đích của mình.
Cố Gia Huy không kêu bọn họ yên lặng lại, những người đó cứ thế bàn luận mãi.
Cuối cùng giám đốc Triệu cũng đập bàn.
“Chủ tịch Cố, anh có ý gì đấy hả? Bây giờ đang phải quan tâm đến chuyện lớn của tập đoàn, tại sao anh lại đưa người ngoài tới? Người phụ nữ này có hiểu gì đâu? Đưa tới phòng họp, lẽ nào anh không cảm thấy hoang đường sao?”
“Đúng đấy, chủ tịch tiền nhiệm, ông nói một câu đi, tiếp tục như này, tôi thật sự lo lắng cho cảnh tượng về sau của tập đoàn lắm!”
“Chủ tịch Cố, chuyện tình cảm cá nhân của anh, chúng tôi không quan tâm đến, nhưng hiện giờ… Chuyện này, trong phòng họp cấp cao của chúng ta có người ngoài xuất hiện, thật sự là không được thích hợp!”
“Chủ tịch Cố, đúng là không được hay cho lắm, thân phận của anh.. Nếu như chuyện tình cảm của chủ tịch Cố bị lộ ra ngoài, tôi sợ rằng cổ phiếu sẽ có biến động lớn, đúng là hoang đường quá mà!”
Mọi người cứ mồm năm miệng mười nói.
Cố Lôi Đình không tiếp lời, ông chỉ nhìn Cố Gia Huy, ông nghĩ anh nhất định có cách nghĩ của riêng mình, nên bản thân ông cũng không có quyền can thiệp.
Ông tin Cố Gia Huy nhất định sẽ quản lí tốt tập đoàn Cố Linh, bởi vì đây là con trai của anh hai, anh nhất định sẽ rất để tâm.
Mười phút trôi qua, phòng họp đã loạn cả lên.
Cuối cùng, một cái đập của Cố Gia Huy đã chấm dứt tất cả.