“Ồ ồ…”, hai người vội vàng gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
“Gật rồi lắc là có ý gì?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
“Không… Không giấu gì Tần sư huynh, trước đây chúng ta là đệ tử của Thanh Vân Tông, nhưng bây giờ không phải nữa”, Chu Ngạo cười gượng gạo, khi nói câu này khoé miệng hắn ta còn có máu rỉ ra.
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Sao thế? Rời khỏi Thanh Vân Tông rồi à?”
“Chúng ta phải đi!”, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cùng lắc đầu bất lực: “Nếu không đi thì chết thế nào cũng không biết đâu”.
“Xem ra bị Lã Hậu bắt nạt nhiều lắm!”, Diệp Thành cảm thán.
“Tần sư huynh biết ạ?”, hai người sửng sốt nhìn Diệp Thành.
“Đoán là ra!”, Diệp Thành nhún vai: “Kí chủ của Hằng Nhạc Tông chẳng phải cũng là chó điên cắn người sao? Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông bị đánh cho tơi tả, không ai không bị hắn đánh”.
“Vị kia của Thanh Vân Tông chúng ta cũng chỉ có hơn chứ không kém”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói, trong mắt chợt hiện lên cái nhìn lạnh lẽo: “Nếu biết trước hắn độc ác tàn nhẫn như vậy thì năm đó ta nên giết chết hắn, con chó điên đó còn biến thái hơn cả ca ca hắn”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai rồi lại hỏi: “Gần đây Nam Sở có xảy ra chuyện gì lớn không? Ví dụ như phía Hằng Nhạc Tông chẳng hạn”.
“Chúng ta không biết”, hai người lắc đầu: “Trước ngày Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thành ma là chúng ta đã chạy trốn rồi, mấy ngày nay đều ở Bắc Sở, không dám ở lại Nam Sở, Lã Hậu đang phái người đuổi giết hai chúng ta khắp nơi đây này”.
“Haiz, cùng cảnh ngộ!”, Diệp Thành thở dài.