Lăng Hàn lắc đầu.
Hồ Kiến Nghĩa nhất thời đại hỉ:
– Vậy ngươi nhanh thề đi!
– Ai nói ta muốn buông tha ngươi?
Lăng Hàn cười nói.
– Ngươi thật biết tự biên tự diễn.
– Đáng ghét!
Hai mắt của Hồ Kiến Nghĩa phun lửa.
– Ngươi đây là đang trêu ta sao? Bản tọa tốt xấu gì cũng là chủ của một tông, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách, ngược lại có nhiều mỹ nhân tiếp đón như vậy, bản tọa ở trên đường Hoàng Tuyền cũng không cô quạnh!
– Đã nói rồi, ngươi nghĩ hay lắm, vì sao còn phải tự yêu mình như vậy?
Lăng Hàn cười nói.
– Hừ, vậy bản tọa trước giết mấy cái, cho ngươi chút nhắc nhở!
Hồ Kiến Nghĩa nói.
Từ khi Lăng Hàn trở thành chủ của Trung Châu, hắn liền ngờ tới sẽ có ngày này phát sinh, hắn đương nhiên không cam lòng chờ chết, mới có một màn hiện tại.
Đê tiện thì đã làm sao? Chỉ cần có thể sống, sự tình lại đê tiện gấp mười lần hắn cũng làm được.
Phốc!
Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe được hai tiếng tim đập ở trước người vang lên. Hắn đầu tiên là sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn lại dám ra tay với mình, lẽ nào đối phương thật không để ý tính mạng của những nữ nhân kia sao?
Nhưng tiếp theo hắn lại bay lên một ý nghĩ khác… vì sao lại là hai tiếng tim đập, không phải đối phương chỉ có một người sao?
Hắn nhìn Lăng Hàn, chỉ thấy trong tay đối phương cầm một trái tim đỏ ngầu, quỷ dị chính là, trái tim kia lại còn đang nhảy nhót.
Ngực đau quá!
Hồ Kiến Nghĩa cúi đầu, nhưng thình lình nhìn thấy trên lồng ngực của mình có thêm một lỗ máu, máu tươi tuôn ra ồ ồ. Lúc này hắn mới ý thức được, trái tim trong tay Lăng Hàn chính là của hắn!
Lúc nào đối phương lấy ra trái tim của mình?
Trong đầu Hồ Kiến Nghĩa không rõ, nhưng ý thức bỗng nhiên mơ hồ, hắn rất muốn phát ra ý nghĩ giết chết, để cho tất cả mọi người chôn cùng, nhưng ý niệm này căn bản không phát ra được.
Trước mắt chỉ có ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Hàn, về sau càng ngày càng mơ hồ, ý thức ly thể, đã biến thành một cái xác.
Lăng Hàn cất bước đi đến trên bình đài, khí thế phát động, oành oành oành, tất cả mọi người đều run run, ngay cả năng lực nhúc nhích một ngón tay cũng không có. Thần thức của Lăng Hàn đảo qua, đùng đùng đùng… đệ tử của Phong Nguyệt Tông đều nát tim mà chết, mà những nữ tử bị bắt kia thì được hắn giải trừ cấm chế.
Thủ đoạn của Thiên Nhân Cảnh cũng muốn làm khó hắn?
Lăng Hàn gọi vệ binh trong thành thị phụ cận đến, lệnh bọn họ hộ tống những cô gái này trở lại, loại việc vặt này đương nhiên không cần quốc chủ tự mình ra tay rồi. Hắn liên lạc Đồ Đằng, quan sát khắp cả toàn bộ đại lục.
Hắn không nhúc nhích, sau một ngày mới bỗng nhiên mở mắt.
Tìm được rồi!
Thân hình của hắn lập tức triển khai, bay về một nơi của Trung Châu.
…
Sau một ngày, Lăng Hàn đi tới một trấn nhỏ, ở một ngày trước, hắn thông qua Đồ Đằng phát hiện Thiên Thi Tông qua lại ở đây, hơn nữa còn là một viên đại tướng trong đó…Thi Đại!
Ở trước khi tiến vào Thần giới, hắn nhất định phải triệt để tiêu diệt Thiên Thi Tông, còn dư nghiệt của Ngũ Tông như đám người Kiếm Vương vẫn không có tin tức, không biết trốn ở trong rừng sâu núi thẳm nào, phỏng chừng đợi Thần linh hạ giới mới sẽ hiện thân.
Hắn bước chậm mà đi, tìm kiếm dấu vết của Thi Đại lưu lại, trong lúc vô tình, hắn đi tới một dòng sông.
Phía trước, có một thiếu niên đang đứng ở trên một tảng đá lớn, con mắt nhìn chằm chằm dòng sông, vẻ mặt rất phong phú, một hồi phẫn nộ, một hồi thất vọng.
Nhìn dáng vẻ của hắn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng thật giống như gặp phải ngăn trở lớn trong đời.
– Muốn nhảy xuống sao?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi, vừa đi tới gần.
Thiếu niên kia ăn mặc rất xa hoa, nhưng vải vóc cũ kỹ, tẩy đến không nhiễm một hạt bụi, đã có chút phai màu, thật giống như chỉ mặc một bộ quần áo không có thay. Hắn quay đầu nhìn Lăng Hàn một chút, lại lập tức thu hồi ánh mắt nói:
– Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nhảy.
—————