“Bớt ba hoa lại đi”, Độc Cô Ngạo đá Diệp Thành ra, sau đó truyền âm tới: “Nhớ lời ta nói, nếu Bích Du gặp chuyện gì trong hố thần, ta sẽ hỏi tội ngươi”.
Bên ngoài khu vườn nhỏ, Diệp Thành đã chạy không thấy tăm hơi.
Đến khi ra đường lớn, Diệp Thành thở phào một hơi, đầu tiên hắn thầm rủa một tiếng, sau đó lấy bản đồ ra tìm vị trí của hố thần.
“Có đáng tin không đây!’, Diệp Thành vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hố thần đừng có kỳ quái như cấm địa hoang mạc đấy nhé”.
Hế?
Đang đi, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc.
Ngước lên, hắn dễ dàng tìm thấy hai bóng dáng quen thuộc trong đám đông, đó chẳng phải là Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông sao?
Hai tên đó vừa đi vừa dừng, không phát hiện ra Diệp Thành đang nhìn mình, nhưng điều đáng nói là vẻ mặt hai tên không ổn lắm, nhất là Chu Ngạo, thi thoảng khoé miệng còn rỉ máu.
Diệp Thành vốn định tới cho chúng một trận, bởi vì ngày hắn bị bao vây đánh giết, Thanh Vân Tông cũng tham gia, cứ nhìn thấy đệ tử của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông là hắn lại không nhịn được muốn giết người.
Nhưng hắn vừa định ra tay thì lại dừng bước, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trong cơ thể hai tên đó: Linh hồn của Thái Hư Cổ Long.
“Để ta đoán xem nào, chắc chắn hai ngươi bị kí chủ của Thanh Vân Tông đánh đúng không”, Diệp Thành xoa cằm.
Mặc dù hắn chưa thấy kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông bao giờ, nhưng chắc cũng thuộc kiểu như ca ca Lã Chí của hắn, mà thuộc kiểu người như Lã Chí thì đương nhiên là cùng kiểu với Doãn Chí Bình.
Người như vậy một khi trở nên mạnh mẽ thì sẽ như chó, bắt được ai là cắn người đó, giống hệt tên khốn Doãn Chí Bình.
