Không gây thương tổn được hắn!
– Tu luyện tầng thứ hai Bất Diệt Thiên Kinh cũng ra chút thành tựu, Thần Hồn của ta không có lớn mạnh, mà trở nên vững chắc, muốn lấy võ đạo chi tâm đến chém ta là chuyện không thể nào!
Bất Diệt Thiên Kinh phi thường quái lạ, trọng điểm chính là “bất diệt”.
Công pháp của người ta hoặc tăng nguyên lực, hoặc tăng man lực, nhưng tầng thứ nhất của nó là tăng lên cường độ thể phách. Mà tầng thứ hai cũng thế, tăng lên chính là vững chắc Thần Hồn, không phải để Thần Hồn lớn mạnh.
– Nghe nói, Thần linh tu Thần Hồn, Thần Hồn ly thể, tương đương một bản ngã khác, có thể diễn hóa ra vạn trượng kim thân, trong nháy mắt ngàn tỉ dặm, cực kỳ thần kỳ.
– Tuy Bất Diệt Thiên Kinh không thể để cho Thần Hồn lớn mạnh, nhưng có thể vững chắc, tăng lên tính an toàn, giống như thể phách.
– Hiện tại ta đủ để khai thiên!
– Có điều, trước tiên phải đi giải quyết một ít vấn đề cũ.
Lăng Hàn thầm nói, một khi khai thiên thành công, tiến vào Thần giới, như vậy sẽ có vô số thế lực lớn tới, tranh cướp quyền khống chế Hằng Thiên Đại Lục. Chuyện này… Lăng Hàn không cách nào chống lại.
Thay đổi bất luận người nào cũng không thể chống lại, chỉ có thể lựa chọn thoái nhượng.
Theo lời giải thích của Dực Song Song, thế lực lớn của Thần giới sẽ không trực tiếp chiếm đoạt Tiểu Thế Giới vừa khai thiên, mà sẽ thu làm quốc gia phụ thuộc, mà quốc chủ thì không thể ngồi trấn trong nước, cần phải lấy thân làm tướng.
Không phục? Có thể a, lập tức phái ngươi đi giới bích tham chiến, chỉ một khắc sẽ mất mạng.
Nói cách khác, sau khi khai thiên, sinh linh của Hằng Thiên Đại Lục có thể tránh thoát vận mệnh bị luyện thành Nhất Giới Đan, thậm chí có thể được hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, thế nhưng, người khai thiên sẽ mất đi tự do, có thể cả đời chỉ có thể làm một quốc chủ hữu danh vô thực.
Có điều, Lăng Hàn tin tưởng mình, nước cạn có thể nhốt Chân Long nhất thời, nhưng tuyệt đối không thể một đời!
– Trước tiên đi Phong Nguyệt Tông!
Lăng Hàn ai cũng không có mang theo, thân hình triển khai, chạy về Phong Nguyệt Tông.
Năm xưa hắn chém giết con trai độc nhất của Tông chủ Phong Nguyệt Tông Hồ Kiến Nghĩa là Hồ Khánh Phương, kết quả bị Hồ Kiến Nghĩa truy sát, sau đó được Phong Phá Vân giúp đỡ mới để Hồ Kiến Nghĩa biết khó mà lui. Nhưng lúc ấy Lăng Hàn nói qua, chờ tu vi đạt đến Thiên Nhân Cảnh sẽ đích thân tới Phong Nguyệt Tông, nhổ sạch tà tông này.
Chỉ là trước đó hắn vẫn đang bận tu luyện, cho đến lúc này mới rảnh rỗi.
Tốc độ của hắn bây giờ nhanh bực nào, chỉ sau một ngày, hắn liền đến sơn môn của Phong Nguyệt Tông.
Từ bên ngoài xem, tông môn này cũng rất có phong thái đại giáo, tầng mây màu trắng lượn lờ, tràn ngập khí tức kỳ ảo. Nhưng chính là nơi này, là nơi che giấu chuyện xấu, tràn đầy u ám.
Lăng Hàn giương tay phải lên, Thạch Linh từ trong Hắc Tháp nhảy ra, hắn lạnh nhạt nói:
– Phá cho ta!
Thạch Linh lập tức khóe miệng nở nụ cười, bạo lực di dời gì đó, lão Thạch không biết làm bao nhiêu lần, rất quen thuộc! Nó xông ra ngoài, oành, một quyền liền nện lên sơn môn, trực tiếp đánh nổ.
Nhất thời, đá vụn kích bay, để đệ tử của Phong Nguyệt Tông canh giữ ở sơn môn đều không ngừng kêu khổ, bị bắn trúng liền đau tận xương cốt, khó chịu đến đòi mạng.
– Người nào, lại dám xông vào Phong Nguyệt Tông!
Bọn họ vừa kêu đau vừa quát, bằng không ngay cả thân phận kẻ xâm lấn cũng không làm rõ, bọn họ quay đầu lại cũng sẽ bị đại lão trong tông gọt chết.
Thạch Linh đương nhiên sẽ không để ý, vung vẩy cánh tay to dài, căn bản không cần đập trúng, tạo nên kình phong liền chấn những đệ tử của Phong Nguyệt Tông thành bọt máu.
Nó là Phá Hư Cảnh, hơn nữa đạt đến Phá Hư tầng ba, đây là nghiền ép tuyệt đối.
Lăng Hàn chắp tay mà đi, đi vào trong núi.
—————