“Chợ đen ở trên trời, thuận theo thông đạo đi thẳng lên là đến. Đây là một thuật pháp không gian.” Vệ binh nhìn dung mạo thanh tú của Sơn Nữ, nhiệt tình giới thiệu nói.
“Đã rõ, đa tạ.”
Nữ tu cũng không quay đầu lại đi vào thông đạo, một mực đi sâu vào trong.
Chỉ chốc lát sau, phía trước rộng mở sáng sủa.
Đã đến chợ đen.
Vệ binh canh giữ thông đạo chợ đen thoáng nhìn Sơn Nữ, phất tay cho đi.
Sơn Nữ đi vào chợ đen, dừng bước dò xét bốn phía.
Nếu nói đây là một cái chợ, chi bằng nói đây là một cảng Phù Không dạng lớn.
Vô số phi thuyền lên lên xuống xuống ở biên giới bến cảng, đám đông rộn ràng, đủ các hình thù, các âm thanh hỗn loạn, vô cùng náo nhiệt.
Trong chợ đen, bất kỳ chủng tộc nào cũng phải hóa thành lận người để tiện giao lưu với nhau và để tiết kiệm không gian.
“Công tử, nơi này thật phồn hoa.” Sơn Nữ cảm khái nói.
“Tạm thời đừng nhìn nữa, mau tìm một chỗ ẩn nấp, đổi sang ta.” Giọng Cố Thanh Sơn truyền đến từ ngực nàng.
Hắn thóa thành quân bài nấp trên người Sơn Nữ đang cảnh giác quan sát xung quanh.
Sơn Nữ cảm thấy không bình thường, hạ thấp giọng hỏi: “Công tử, sao vậy?”
“Ta có một cảm giác không may bao phủ nơi này, chúng ta phải lập tức rời khỏi thế giới này.” Ngữ khí của Cố Thanh Sơn nặng nề.
Chợ đen.
Sơn Nữ ẩn làm trường kiếm, nhập vào hư không sau lưng Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vẫn hóa thành Vương Thành, bước nhanh như bay trên đường phố.
Cửa hang binh khí, nơi giám định bảo vật, phòng đấu giá, quán bar, nhà hàng, sân thi đấu, cửa hàng hộ giáp, trung tâm sản phẩm kỹ thuật, chợ nô lệ, quảng trường thông báo tuyển dụng, đăng ký bất động sản thế giới Lưu Sa, cục đăng ký sinh mệnh và sự kiện chưa biết, trung tâm bảo vệ chợ đen, salon chức nghiệp giả, hiệp hội thợ săn tiền thưởng, công hội đạo tặc, cửa hàng kỹ năng… đủ các loại cơ cấu sượt qua vai Cố Thanh Sơn.
Theo kế hoạch ban đầu của Cố Thanh Sơn hắn phải đến rất nhiều nơi trong số này.
Chẳng hạn như nơi giám định bảo vật, hắn cần giám định tác dụng và năng lực của nhánh cây màu đen kia dưới điều kiện tiên quyết là có biện pháp phòng hộ.
Cửa hàng binh khí, quán bar, salon chức nghiệp giả, cửa hàng kỹ năng… đều là những nơi rất đáng để đi.
Thậm chí vốn Cố Thanh Sơn còn định đến công hội đạo tặc để xem thử có thể nghĩ cách mở được túi riêng của người mặc áo bào đen kia không.
Nhưng giờ phút này, Cố Thanh Sơn từ bỏ tất cả, chỉ mong mau chóng thoát khỏi thế giới này một chút.
Một bóng đen hắc ám chưa từng có đang hoàn toàn bao phủ trong lòng hắn.
Cố Thanh Sơn vừa bước đi thật nhanh vừa phát ra những hơi thở mạnh.
Thở không phải vì mệt mỏi mà vì cơ thể đang căng thẳng chưa từng có.
Hắn nhanh chóng đánh giá xung quanh.
Hắn thấy trong chợ đen, đám vệ binh vừa đi vừa không ngừng tuần tra, sinh linh vạn tộc đi trên đường phố đều rất tuân theo quy củ, khắp nơi đều vô cùng trật tự, cảnh tượng vô cùng yên bình.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại rơi vào một sự lo lắng nào đó.
Chẳng biết tại sao, hắn phát hiện mình đã tiến vào trạng thái chiến đấu, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị liều chết đánh một trận!
“Mệnh kiếp…”
Hắn khẽ thì thầm.
Đúng vậy, không hề có chút báo hiệu, lần mệnh kiếp cuối cùng, cũng là lần hung mãnh nhất đang lặng lẽ kéo tới.
Đây là một loại cảm giác không thể nào nói rõ được, dường như trên nhánh đường phân chia sống và chết đang có gì đó đợi hắn phía trước.
Đáng chết!
Loại cảm giác này cực kỳ không tốt.
Thậm chí Cố Thanh Sơn hơi hoài niệm lôi kiếp, vì so ra, mệnh kiếp gây cho người ta một cảm giác hoàn toàn ở đẳng cấp cao hơn.
Hắn cố gắng duy trì tỉnh táo, tiếp tục tiến lên.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng hắn cũng đi tới cuối con đường.
Trung tâm phi hành.
Đây chính là biên giới của chợ đen, cũng là bến cảng lên xuống của các loại dụng cụ phi hành.
Muốn rời khỏi thế giới này, nhất định phải đi từ đây!
Cố Thanh Sơn mau chóng tiến vào trung tâm phi hành.
“Xin chào, xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài?”
Một nhân viên công tác đánh giá Cố Thanh Sơn, chậm rãi đi tới.
“Ta cần lên phi thuyền xuất phát sớm nhất rời khỏi nơi này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngài muốn đi đâu?” Nhân viên công tác hỏi.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lướt qua bảng thông báo trạm dừng.
“Cửu Tinh đế quốc.” Hắn đáp.
Trong số phi thuyền trước mặt, những phi thuyền khác đều hiển thị màu đỏ… màu đỏ tức là đã full người.
Căn cứ theo thông tin trên bảng nhắc nhở trạm bay, chiếc phi thuyền đến Cửu Tinh đế quốc chỉ 10 phút nữa là xuất phát.
Mặc dù đây chỉ là một chiếc phi thuyền loại nhỏ nhất nhưng nó vẫn còn chỗ ngồi, thời gian xuất phát cũng gần nhất.
Đây là lựa chọn tốt nhất.
Cố Thanh Sơn thậm chí không muốn ở lại thế giới này lâu hơn một phút.
Nhân viên công tác nói: “Để ta xem thử bảng chỗ ngồi của chuyến bay lần này… có rồi, vẫn còn bốn chỗ, ngày cần đặt một chỗ sao?”
“Cần.”
“Xin hỏi ngài thanh toán như thế nào? Mặc dù là phi thuyền loại nhỏ nhưng chúng tôi không thể nhận tiền số Tám trở xuống.”
“Tôi dùng tiền số Mười.”
Cố Thanh Sơn lấy một cái túi nhỏ ra, lấy từ bên trong một xu, đưa cho nhân viên công tác.
Trên mặt chính của đồng xu khắc hình quái vật tứ chi mọc răng cưa nhọn hoắt, phía dưới viết: “Kẻ giảo sát hư không, thích ăn vật sống, tứ chi sắc bén và kịch độc.”
Mặt sau của đồng xu khắc một con số: “Mười.”
Đây chính là tiền số Mười, cũng là tiền thưởng tình báo Phó đội trưởng bảo vệ đưa cho Cố Thanh Sơn.
Nhân viên công tác thấy tiền số Mười, thái độ lập tức nhiệt tình.