Cả con người của Hứa Trúc Linh giống như là cô hàng xóm láng giềng vậy, quần áo đều là màu trắng sạch sẽ có những bông hoa nhỏ và mang đôi giày trắng nhỏ.
Cô để lộ ra cánh tay mềm mại và mắt cá chân mảnh khảnh.
Cô cao hơn một mét sáu, đứng ở trước mặt của Cố Thành Trung như chú chim nhỏ đang nép vào người anh.

“Hả, vậy lỡ như em ăn nhìn quá khó coi sẽ bị mọi người trên thế giới ghét thì sao?”
“Anh thích là được rồi, sau này em cứ ở trước mặt anh ngày ăn ba bữa cơm là được. Không cần lo người khác nghĩ gì.
Tất cả điệu bộ của em đều hợp với ý thích của anh, em mới là chủ tịch thật sự”
Cố Thành Trung hơi nhéo nhéo hai cái má phúng phính như trẻ con của cô.
Anh sợ cô căng thẳng quá thì sẽ không tốt cho thai nhi nên trêu ghẹo cô để cô trấn tĩnh lại.
Người dẫn chương trình tóc vàng mắt xanh mặc bộ đồ quý phái dành cho các quý bà, khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng đó thì phì cười: “Từ lâu tôi đã nghe nói mỗi lần vợ chồng Cố Thành Trung xuất hiện trước công chúng thì sẽ ngọt ngào như đường, quả nhiên danh bất hư truyền. Đột nhiên tôi cảm thấy tôi ở đây không thích hợp lắm, có phải tôi nên nhường lại không gian riêng tư cho hai người và tôi chính là cái bóng đèn thôi nhỉ?”
Người dẫn chương trình hài hước nói, nhờ vậy không khí cũng không còn căng thảng nữa.
“Bà chủ Cố à, cô ăn đi. Anh Thành Trung đã nói với tổ thực hiện chương trình của chúng tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, sợ lát nữa cô đói bụng.”
“Dạ được, cảm ơn”
“Bà chủ Cố rất căng thẳng, vậy tôi sẽ bắt đầu hỏi cô trước nha: “Hả, tôi à?”