Giang Nam cũng không miễn cưỡng, thu ba phần linh thạch cùng Thánh Quân thần thụ, hướng mấy người Thiệu Thiên Nhai nói:
– Mấy vị đạo hữu theo ta cùng nhau vào sanh ra tử. Tiếc rằng Thánh Quân thần thụ vô pháp chia đều, mấy vị các lấy một phần đi.
Thiệu Thiên Nhai, Tam Khuyết Đạo Nhân cùng Âu Tùy Tĩnh không có từ chối, bọn họ cũng ở vào thời kỳ bay lên, cần rộng lượng Linh Dịch tu luyện, mà linh thạch chất lượng thắng được Linh Dịch gấp trăm lần, luyện hóa thành tu vi quả thực có thể nói thiên chuy bách luyện, đối với bọn họ cũng có lợi thật lớn!
Thi Hiên Vi vốn là tính toán từ chối, Ngọc phu nhân cười nói:
– Hiên Vi, Giang giáo chủ thật là ý tốt, ngươi thu đi.
Lúc này Thi Hiên Vi mới đem linh thạch thu hồi, Giang Nam cười nói:
– Trừ lần đó ra, chúng ta còn thu ba viên Đại Đế đạo tắc biến thành tinh thần, trong đó tích chứa Đại Đế đạo tắc cùng tinh lực, nếu có thể luyện hóa, luyện chế thành pháp bảo, khẳng định uy lực kinh người. Ba viên tinh thần này cũng không nên phân, không bằng tạm thời đặt ở Xuất Vân thành, mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Mọi người rối rít gật đầu, Giang Nam hướng Ngọc phu nhân nói:
– Phu nhân trước đừng vội vàng rời đi, thúc dục Thánh Quân thần thụ, vì Xuất Vân thành chủ trị liệu bệnh kín, còn cần phu nhân xuất lực.
Ngọc phu nhân gật đầu nói:
– Đây là cơ hội tốt cùng Chấn Xuyên thành chủ giao hảo, ta tự nhiên dâng ra một phần lực lượng.
Trong lòng Âu Tùy Tĩnh cảm kích vạn phần nói:
– Giang đạo hữu, đại ân không lời nào cám ơn hết được, sau này đạo hữu có phân phó, Xuất Vân thành ta lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!
Lúc này mọi người động thân, hướng Xuất Vân thành bay đi.
Lần này mặc dù chưa từng luyện hóa Thánh Quân động phủ, nhưng bọn hắn cũng thu hoạch phong phú, nhất là đám người Giang Nam, Thi Hiên Vi, Thiệu Thiên Nhai, Âu Tùy Tĩnh, cũng đột phá một đại cảnh giới, mà Âu Chấn Vân không có hy vọng trở thành thần minh nhất cũng tu thành thần minh. Chỉ có Tam Khuyết Đạo Nhân không có bao nhiêu thu hoạch, hy vọng đào Đế mộ lại không có tới tay, Đạo Nhân mập này hơi có chút buồn bực không vui.
– Đạo hữu yên tâm, Trung Thiên thế giới có nhiều nhất chính là Thần mộ, không thể thiếu ngươi.
Giang Nam an ủi.
– Lão đệ, ngươi nói có đạo lý!
Tam Khuyết Đạo Nhân lại phấn chấn, vui vẻ nói.
Mọi người trợn trắng mắt, có an ủi người như vậy sao? Đây rõ ràng là xúi giục thiếu niên học xấu!
Bất quá để cho mọi người thoải mái chính là, Tam Khuyết Đạo Nhân rõ ràng không phải là người tốt gì, vốn là một tên vô lại, Giang Nam làm như vậy cũng không tính là xúi giục.
Xuất Vân thành cách Hoang Cổ Thánh Sơn cực kỳ xa xôi, cho dù có Ngọc phu nhân cùng Âu Chấn Vân trợ giúp Giang Nam khống chế Hư Không Bảo Thuyền, cũng phi hành mấy chục ngày, lúc này mới đi đến phụ cận Xuất Vân thành.
Giang Nam đột nhiên nói:
– Tùy Tĩnh đạo hữu, hiện tại trong Xuất Vân thành chỉ sợ đang náo đến khí thế ngất trời, nếu như chúng ta ngông nghênh đi tới, chỉ sợ sẽ rơi vào trong mắt hữu tâm nhân, trống rỗng sinh ra tệ đoan.
Âu Tùy Tĩnh nỗi nhớ nhà tựa như tiễn, nghe vậy vội vàng dừng bước lại, nghi ngờ nói:
– Giang đạo hữu, ngươi có diệu kế gì?
– Chúng ta tiến vào mi tâm Tử Phủ của ngươi, giấu diếm xuống.
Giang Nam cười nói:
– Chúng ta âm thầm vì thành chủ trị liệu thương thế. Ngũ thúc của ngươi tất nhiên không biết cha ngươi thương thế đã khỏi hẳn, mà chúng ta cũng ít một chút lực cản.
Âu Tùy Tĩnh mừng rỡ, lúc này mở ra Tử Phủ, mọi người nối đuôi nhau mà vào, tiến vào trong Tử Phủ của hắn.
Âu Tùy Tĩnh lặng lẽ đi tới trong thành, tận lực tránh ra người khác, chạy thẳng tới thành Chủ phủ, hắn mọi nơi đánh giá, chỉ thấy không khí trong Xuất Vân thành ngưng trọng, nghiễm nhiên là một bộ đại chiến hết sức căng thẳng!
Hiển nhiên, tranh đoạt Xuất Vân thành thành chủ, đã đến trình độ đánh giáp lá cà!
– Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, Ngũ lão gia đã thử dò xét thành chủ rất nhiều lần, thậm chí âm thầm đưa tới một nhóm cường giả che mặt, vây công thành Chủ phủ, ép thành chủ xuất thủ, muốn ở lúc thành chủ động thủ tính toán thực lực thành chủ còn dư lại bao nhiêu.