“Hứa Minh Tâm, em bình an chính là sự hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của anh rồi, nếu như em ngã xuống, anh sẽ sụp đổ mất…”
Cố Gia Huy tnois, giọng nói lộ ra mấy phần bất lực, nhưng lại không chút hối hận. Anh biết Hứa Minh Tâm sẽ trở thành điểm yếu của anh, anh bằng lòng để cô trở thành vậy.
Nghe thế, cô mở miệng ra, định nói lời phản bác, nhưng nửa chữ cũng chẳng nói ra được.
Trong đầu cô cứ vang vọng mãi câu nói đó của anh.
Nếu như em ngã xuống, anh sẽ sụp đổ mất.
Anh không phần thần tiên, anh cũng có thất tình lục dục, cho dù trái tim có băng giá cũng sẽ có nơi mềm yếu nhất định.
Tất cả sự dịu dàng của anh đều cho cô hết, cô không cách nào báo đáp được. “Vậy nên, đừng nói với anh những lời này, nếu như ngay cả em cũng mặc kệ, khuyên anh như thế, vậy anh sẽ đau lòng lắm, chỉ còn mỗi cái thân xác này thì sao sống được.”
“Cố Gia Huy, anh nói lời này, em… em không biết nên phản bác lại sao nữa.”
“Không cần phản bác lại, đây là bệnh không thuốc nào chữa nổi.”
“Vậy, vậy anh phải đồng ý với em, sau này anh không được khiến bản thân mệt mỏi vậy nữa, Cố Gia Huy mặt đầy râu xấu chết đi được…”
= “Rất xấu?”
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu mày lại, anh đẩy Hứa Minh Tâm ra, lập tức xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Cố Gia Huy nhìn thấy mình trong gương, mấy ngày nay anh vốn dĩ không soi gương lần nào, căn bản không biết dáng vẻ lúc này của mình.
Ba ngày này anh gầy đi rất nhiều, quầng thâm trên mặt còn chưa tan hết, Cố Gia Huy mặt đầy râu thật sự rất xấu…
Cô vốn dĩ nhìn không giống chú gì hết, nhưng bây giờ thật sự là có hơi giống một ông chú trung niên yếu ớt rồi.