“Có phải con bé từng đưa ngươi tới Địa Cung của thành cổ Thiên Long để xem tảng đá đó không?”, Độc Cô Ngạo không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.
“Đúng thế”, Diệp Thành nhanh chóng gật đầu, hơn nữa trong mắt còn lướt qua tia sợ hãi: “Vật thể sống trong tảng đá đó rất mạnh, rất mạnh”.
Nói đến đây Diệp Thành như nghĩ ra điều gì, hắn chợt hỏi Độc Cô Ngạo: “Tiền bối cũng tới rồi sao?”
“Ta chưa tới, nhưng thành cổ Thiên Long vì thứ ở trong tảng đá ấy mà gần như bị phá huỷ”.
Diệp Thành sửng sốt, hắn không biết chuyện này.
“Không phải ông ta đã bị phong ấn rồi sao?”, Diệp Thành cau chặt lông mày, hắn rất rõ sự đáng sợ của thứ đó, ngay cả Nam Minh Ngọc Thu còn phải cẩn thận, có thể thấy thực lực của ông ta đáng sợ đến mức nào.
Hơn nữa Diệp Thành cũng đã gần như đoán được ai là người khiến Độc Cô Ngạo bị thương, chắc chắn là thứ ở trong tảng đá đó! Sau khi hắn và Nam Minh Ngọc Thu đi, chắc chắn thứ đó đã chạy ra ngoài làm loạn, mà tình cờ là Độc Cô Ngạo lại đang ở thành cổ Thiên Long nên đã đại chiến với ông ta một trận, cuối cùng bị thương.
“Tiền bối, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, Diệp Thành tò mò hỏi Độc Cô Ngạo.
“Tà linh có linh trí, ngưng tụ ác oán nặng nề”, Độc Cô Ngạo không giấu giếm.
“Lại là tà linh”.
“Ngươi gặp rồi à?”, Độc Cô Ngạo kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
“Vâng!”
Diệp Thành khẽ gật đầu: “Ở Thập Vạn Đại Sơn, con và Nam Minh Ngọc Thu bị tà linh đánh tản đi”.