Ồ ồ!
Diệp Thành gật đầu, lòng thầm lẩm bẩm nhưng vẫn đi theo.
Tần Vũ đi trước dẫn đường, hai người đi vào truyền tống trận của thành cổ, sau đó lại sử dụng tiếp hai truyền tống cổ trận nữa mới dừng lại ở lối vào của một khu vườn nhỏ trong cổ trấn.
“Chính là nơi này”, Tần Vũ nói xong bước vào trước.
Diệp Thành nhìn xung quanh rồi cũng vào theo.
Trước mắt là một người quay lưng lại với hắn, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng vững chãi như ngọn núi, ngồi thẳng tắp ở đó tựa như tấm bia đá sừng sững, mặc dù không để lộ khí tức nhưng vẫn mang lại cho hắn áp lực rất lớn.
“Sư tôn, con đưa người tới rồi”, Tần Vũ bước lên, cung kính hành lễ.
“Con đi đi!”, người đó không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.
Tần Vũ nghe vậy thì xoay người rời đi, khi đi ngang qua Diệp Thành còn truyền âm nhắc nhở: “Sư tôn không dễ nói chuyện như ta đâu, tính ông ấy kỳ quái lắm, ngươi tự mình cầu phúc đi”.
“Ta biết rồi!”
Diệp Thành gật đầu, tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.
Lúc này người đó mới hơi quay lại, nhưng khi nhìn thấy mặt ông ta, Diệp Thành liền sửng sốt. Người này không phải chính là Độc Cô Ngạo sao?
“Sư tôn của Tần Vũ là Độc Cô Ngạo? Đồ đệ của Độc Cô Ngạo là Tần Vũ?”, Diệp Thành ngơ ngác gãi đầu, không ngờ cái tên mà hắn sử dụng mấy ngày nay lại là tên của đồ nhi Độc Cô Ngạo.
“Cũng may người ngoài không biết Tần Vũ là đồ nhi của Độc Cô Ngạo, nếu không có trời mới biết sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức cho ông ấy”, Diệp Thành thầm nhủ.