Mạnh Thăng thong dong nói: “Là vì chuyện thuế tiền bán vé.”
“Thuế… tiền bán vé.”
Tim của Phương Khánh Dương đập thình thịch, cảm thấy không hay, loại lão hồ ly này, lập tức biết đối phương muốn đến làm gì.
Cũng chính vì biết mới cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt, mồ hôi lạnh trên trán tí tách rơi xuống.
Mãi tới lúc này, ông ta mới hiểu câu ‘ra tay’ đó của Trình Đan Đình là có ý gì!
Phương Khánh Dương hiểu nhưng giả bộ mờ mịt, cười khúc khích hỏi: “Cái đó, ngài nói cái gì mà thuế tiền bán vé? Tôi không hiểu.”
“Không hiểu sao?”
Mạnh Thăng dường như sớm đã dự liệu được ông ta sẽ nói như vậy, quả quyết đưa ra một bản số liệu.
“Đây là bản phân chia doanh thu phòng vé và tình trạng thuế mà rạp phim các ông cung cấp cho cục thuế, dựa theo con số trên này, thuế của “Thập Vạn Thiên Binh” là rất bình thường.”
“Nhưng…”
Mạnh Thăng lấy ra bản số liệu thứ hai.
“Đây là bản kê khai tiền bán vé ‘thật’ mà ông công khai ở trong buổi họp báo, dựa theo sự phân chia doanh thu phòng vé trong bản kê khai này thì thấy, rạp phim của các ông đang trong tình trạng trốn thuế trong bộ phim “Thập Vạn Thiên Binh”.”
“Các ông, trả thiếu gần một nửa tiền thuế!”
Phụt ~ ~
Phương Khánh Dương suýt nữa ói ra, ông ta nghĩ tới tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng không ngờ nghiêm trọng như vậy.
Gần một nửa tiền thuế?
Đùa cái quái gì vậy?
Nếu thật sự bù một nửa còn lại, dựa theo tiền bán vé của “Thập Vạn Thiên Binh”, mười năm nay ông ta làm không công rồi!