“Lam Nguyệt, Lam Nguyệt, là ngươi sao? Ngươi trả lời ta a! Ngươi như thế nào a?”
Lam Nguyệt vừa rời không gian liền nghe tiếng Lan Mịch lo lắng truyền đến.
Nàng cũng không ngờ lại bế quan tận ba ngày, cũng không biết có hay không gây chú ý?
Lam Nguyệt triệt đi trận pháp, đẩy cửa ra, Lan Mịch đầu tiên là sửng sờ, sau đó oà một tiếng nhào đến ôm nàng, khóc lớn:
“Lam Nguyệt a! Ngươi cuối cùng bước ra a! Ngươi mấy ngày nay như thế nào? Vì cái gì không bước ra a! Ngươi biết hay không ta lo lắng ngươi a!”
Lam Nguyệt trong lòng ấm áp. Được người khác quan tâm, thật tốt.
Bất quá, nàng lại có chút hoảng hốt, một cái hình ảnh lướt qua đầu.
Lam Nguyệt thu hồi tâm tình, nhẹ giọng trấn an:
“Không sao, xin lỗi, ta nên nói với ngươi.”
Thủy Y Hoạ cũng được, Lan Mịch cũng được, kiếp này nàng đã không giống kiếp trước, đã không phải là Lam Nguyệt bị điều khiển bởi tổ chức, bị thù hận nuôi dưỡng.
“Được rồi, mấy ngày này có hay không người đến tìm ta?”
Lan Mịch khẽ lắc đầu, chợt nhớ đến cái gì, liền nói:
“Đúng rồi, buổi sáng Thủy Gia tổ chúc sinh thần cho Họa Họa, nàng nghe ngươi không đến, rất buồn…”
Sinh thần?
Lam Nguyệt chợt nhớ đến mấy ngày trước Lam Quân Ly từng nói.
“Thủy gia muốn tổ chức sinh thần cho Họa Nhi, nàng vốn muốn đích thân đến mời ngươi, nhưng bị mẫu thân nàng giữ lại đi chuẩn bị y phục rồi. Nên nhờ ta đến thông cáo.”
Sinh thần? A, hôm nay là sinh thần của Thủy Y Hoạ mà? Nàng quên mất!
Lần trước cũng chưa nghe đến Thủy Y Hoạ nhắc đến, nàng đều cấp quên!
Nghĩ đến nha đầu kia ủ rũ thất vọng, Lam Nguyệt có chút chột dạ.
Nha đầu kia đối nàng thực sự tốt, nàng có phải hay không cũng nên làm chút cái gì?
“Ta có chút chuyện ra ngoài một chút, ngươi trở lại đi.”
“Được”
Lan Mịch gật gật đầu, cũng không hỏi nàng đi đâu, nàng biết Lam Nguyệt đi tìm Thủy Y Họa.
Lam Nguyệt vào phòng thay một bộ y phục đơn giản liền lén lút rời đi học viện.
Không thể không lén lút a, nàng dù sao cũng không có lệnh bài.
______
Thủy gia.
“A Hoạ, muội đừng buồn nữa, muội ấy bế quan, cũng không phải cố ý không đến.”
Mặc Phong đau lòng nhìn Thủy Y Hoạ. Nàng tựa trên bàn, cả người ủ rũ không chút sức lực.
“Mặc Phong, huynh ra ngoài đi muội muốn yên tĩnh một chút.”
Mặc Phong trầm mặt một chút, sau đó thở dài một tiếng, lại dặn dò một câu:
“Muội nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta lại đến thăm muội.” . Truyện Khoa Huyễn
Thủy Y Hoạ không ứng hắn, Mặc Phong chỉ có thể đóng cửa lại rời đi.
“A Nguyệt, ngươi không đến chúc sinh nhật ta,… biết ngươi không phải cố ý, nhưng ta vẫn là không vui… nếu hôm trước cùng nhau đi ăn nói với ngươi một tiếng, có phải ngươi sẽ không bế quan?…”
Thủy Y Hoạ nằm dài trên bàn, buồn rầu lẩm bẩm.
Mà lúc này cửa sổ đột nhiên mở ra, Thủy Y Hoạ phản ứng nhạy bén vội đứng lên, một bóng đen rơi vào phòng.
Thủy Y Hoạ vừa muốn công kích, người kia liền cười khẽ một tiếng, thanh âm quen thuộc vang lên, không phải dĩ vãng lạnh nhạt hờ hững, lần nàng thanh âm kia mang theo ý cười thản nhiên:
“Thủy đại tiểu thư có không hoan nghênh ta cái này vị khách không mời?”
Thủy Y Hoạ nhãn tình sáng lên, kinh hỷ kêu:
“A Nguyệt!”
Thủy Y Hoạ đầu tiên là kinh hỷ kêu lên, sau đó không biết nghĩ đến cái gì lại ủ rủ nằm xuống bàn.
Lam Nguyệt biết nàng trong lòng nghĩ cái gì, không cấm cười cười, tiến đến chọt chọt nàng má, thả nhẹ thanh hỏi:
“Như thế nào? Ngươi không hoan nghênh ta?”
Thủy Y Hoạ vội lắc đầu, một bộ cún con cụp đuôi, ủy khuất nhìn nàng, nhưng cái gì cũng không nói.
A Nguyệt hôm nay có vẻ rất dễ thân cận, nàng không cấm có chút muốn làm nũng ý vị. Nhưng Thủy Y Hoạ rất nhanh tỉnh táo lại, không được, nàng là đang giận dỗi, sẽ không cùng A Nguyệt nói chuyện.
Thủy Y Hoạ ủy khuất cúi đầu, không nhìn Lam Nguyệt, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Lam Nguyệt cười cười, cũng không tức giận, kéo tay Thủy Y Hoạ.
“Đi, ta dẫn ngươi đến một nơi”
“A? Đi đâu?”
Thủy Y Hoạ kinh hô một tiếng, nhịn không được tò mò hỏi.
Lam Nguyệt cũng không trả lời nàng, thần bí cười một tiếng, kéo Thủy Y Hoạ nhảy ra cửa sổ.
“A! Lam Nguyệt, đây là lầu hai a!”
Thủy Y Hoạ cả kinh kêu lên, A Nguyệt không có linh lực, ngã bị thương làm sao bây giờ!!
Bất quá làm nàng kinh ngạc chính là______
Nàng không phải nên rơi xuống sao? Vì cái gì cảm thấy bản thân đang bay lên đâu?
Thủy Y Hoạ ngẩng đầu lên nhìn Lam Nguyệt khi, không khỏi ngây người.
Chỉ thấy trên lưng nàng lam dực mở rộng, thiếu nữ tóc đen tung bay, cùng hắc y tựa như hoà làm một với bóng đêm, chỉ có đôi cánh phá lệ sáng ngời, khoé môi nàng khẽ giương, tuyệt mỹ dung nhan dưới ánh sáng linh lực tựa như phát ra ánh sáng, kinh diễm mê người. Lam Nguyệt hơi cúi đầu nhìn nàng, Thủy Y Hoạ tựa hồ nhìn đến một đôi mắt xanh lam, đáy mắt tràn đầy lam quang, tựa như đại dương rộng lớn lại mênh mông.
“Như thế nào? Có thích không?”
Thủy Y Hoạ hồi thần, kinh ngạc kêu lên:
“Linh khí hoá Dực!?! Tiểu Nguyệt, ngươi đã là Đế Phân Cảnh cảnh giới!?!”