Hai mắt Đinh Thu Huyền nhìn lung tung, gương mặt đỏ ửng.
Cô nhăn mặt đẩy Giang Nghĩa ra: “Ba mẹ đều đang ở đây, anh nói cái gì thế hả, đi ra đi ra đi.”
Đinh Nhị Tiến thấy bộ dạng của bọn họ không thích hợp thì hỏi: “Hai đứa làm cái gì vậy hả, cãi nhau à?”
“Không phải…” Đinh Thu Huyền xấu hổ không chịu được, cúi đầu nói: “Con ăn no rồi, con về phòng đi ngủ trước đây.”
Cô đứng dậy nhanh chóng chạy vào trong phòng mình.
Tô Cầm tò mò nói: “Chỉ mới ăn có vài miếng thôi mà không ăn nữa hả? Nghĩa, bọn con đang giận dỗi nhau à?”
Giang Nghĩa cười cười: “Không có đâu ạ, chỉ là bất đồng ý kiến một chút thôi.”
“Ý kiến gì vậy?”
“Ặc… con muốn tranh thủ thời gian cho hai người một đứa cháu trai, cô ấy lại không chịu.”
Tô Cầm và Đinh Nhị Tiến liếc mắt nhìn nhau, cả hai nở nụ cười.
Tô Cầm cố ý giả vờ như là tức giận mà nói: “Con cũng thật là, lời nói này làm sao lại nói trên bàn cơm được cơ chứ. Đúng là không biết xấu hổ.”
Đinh Nhị Tiến nhíu nhíu mày: “Ăn cơm thì làm sao không thể nói được chứ? Tôi cảm thấy Nghĩa nói rất có lý, tuổi của bọn nó cũng không còn nhỏ nữa, nên tranh thủ thời gian có một đứa con, tôi vẫn chờ mong ôm cháu đây này.”
Giang Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu: “Hình như là Thu Huyền không muốn…”
Tô Cầm nói: “Thật là, loại chuyện này làm sao mà con gái người ta có thể đồng ý được chứ, cho dù trong lòng có đồng ý đi nữa, ngoài miệng cũng không thể đồng ý. Có đôi khi con là đàn ông, con phải mạnh mẽ một chút.”
Đinh Nhị Tiến liếc mắt nhìn bà: “Phụ nữ bọn bà nhiều chuyện thật chứ.”
Giang Nghĩa hỏi: “Vậy bây giờ con nên?”
“Còn phải hỏi nữa à?” Tô Cầm nói: “Không thấy là Thu Huyền ngay cả cơm cũng không ăn mà đã chạy vào trong phòng ngủ rồi hả, đây chính là đang ám chỉ con đó, ngoài miệng thì không đồng ý, nhưng mà trong lòng đã đồng ý rồi. Con còn không tranh thủ thời gian chủ động đi, chẳng lẽ là lại muốn con gái chủ động?”
Đinh Nhị Tiến gật đầu: “Cái này ba đồng ý với mẹ con, ở phương diện này đàn ông phải chủ động một chút.”
Giang Nghĩa suy nghĩ rồi nói: “Con biết rồi.”
Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau đó quay người đóng cửa phòng ngủ lại.
Đinh Thu Huyền cảm thấy chẳng lành, dùng chăn che thân thể của mình lại, căng thẳng hỏi: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
Giang Nghĩa vừa cởi áo ngoài vừa cười xấu xa đi đến bên cạnh giường.
“Không làm gì hết.”
“Phụng mệnh ba mẹ, muốn một đứa bé.”