Vì thế Khang Thoa phất phất tay, nhóm người của vương tộc Bố Y lập tức lùi lại, Khang Thoa trầm giọng, nói: “Một khi đã như vậy thì quyết đấu công bằng đi, sống chết tự chịu trách nhiệm. Phe nào bị thua thì vĩnh viễn phải rời khỏi đảo Loan Nguyệt!” Anh ta cũng tìm một chiếc ghế dựa và ngồi xuống, trước mắt thì phương án này hợp lý nhất, anh ta cũng vốn là người có đạo lý.
Trần Thiên Vũ chậm rãi nói: “Chúng tôi vừa lúc đủ ba người, các anh không ngại thì chọn ba người ra đấu đi.”
Hứa Văn Dũng vươn ngón tay cái, khen rất thật lòng: “Có khí khái lắm!… Được, Quỷ Thủ, cậu vào trận đầu.” Hắn liếc nhìn Hổ Tử, lại dời mắt đi: “A Thái, cậu vào trận thứ hai.” Khi đang lựa chọn người thứ ba, Hứa Văn Dũng do dự, hắn chưa từng nghĩ tới cục diện quyết đấu một chọi một như vậy, người thứ ba này lại không thể lựa chọn trong số đàn em trong bang cũ của mình, đâu thể tìm người từ đám thành viên cũ của bang HN chứ, sắc mặt của hắn lúc xanh lúc trắng, có vẻ bị giày vò khi phải suy nghĩ mãi.
Trần Thiên Vũ tất nhiên chỉ liếc một cái là nhìn ra ngay suy nghĩ của hắn, ông bỗng nhiên cười vang, nói: “Đại ca Hứa, tôi thấy chuyện hôm nay, hai chúng ta mà không lên quyết đấu thì chỉ sợ chẳng phe nào phục đâu.” Ông đều có tính toán cả.
Hứa Văn Dũng hơi sửng sốt, thật ra thì hắn luôn chú ý mọi hành động của người vùng khác trên đảo Loan Nguyệt, tuy rằng không phải cực kỳ chuẩn xác, nhưng vẫn biết người trước mắt này từ ngày đầu tiên lên đảo, chưa bao giờ ra tay đánh nhau với ai cả, buồn cười nhất chính là ông lại còn là người què nữa, xem ra nhất định là một văn nhân, không ngờ bây giờ lại khiêu chiến với mình?
Đừng nhìn Hứa Văn Dũng trông giống thư sinh non kém, nhưng muốn sinh tồn trên đảo Loan Nguyệt mà không có kỹ năng phòng thân thì gần như không thể nào, cho dù là đại ca cũng không được; muốn đấu tranh trên đảo Loan Nguyệt thì phải có năng lực, cái gọi là năng lực chính là thực lực của bang phái và đại ca, Hứa Văn Dũng dám đến tranh vị trí đại ca này thì tất nhiên phải có bản lĩnh thâm sâu.
Trần Thiên Vũ chủ động khiêu chiến khiến hắn hơi kinh ngạc khó hiểu, theo lý thì đánh nhau với một người què chẳng khác gì hắn đã nắm chắc thắng lợi, nhưng thực lực chênh lệch rõ ràng như thế, tại sao tên Trần Thiên Vũ này lại không nhìn ra? Điều duy nhất mà Hứa Văn Dũng đang lo lắng chính là rốt cuộc trong chuyện này có âm mưu gì hay không.
“Được, nếu vị tổng thanh tra Trần này có hứng thú như thế, tôi tất nhiên sẽ phụng bồi.” Hứa Văn Dũng tin tưởng dù thế nào thì mình cũng không có khả năng bị thua, huống chi Trần Thiên Vũ còn cố ý giáp mặt đưa ra khiêu chiến, lúc này không dám ứng chiến thì mình đâu còn mặt mũi nào nữa? Trần Thiên Vũ mỉm cười, biết mục đích đã đạt thành, cái gọi là đánh giặc thì trước hết phải bắt chủ tướng trước, nếu không ép Hứa Văn Dũng ứng chiến, trận Hồng Môn Yến này chẳng phải không có thu hoạch gì hay sao?
Nhưng Trần Thiên Vũ vẫn tỏ ra vô cảm, ung dung thản nhiên, ngược lại còn nói: “Vậy mong đại ca Hứa nương tay nhé.”
Hứa Văn Dũng cười hì hì: “Yên tâm, chúng ta dùng võ kết bạn, điểm đáo tức chỉ*.” Trong lòng hắn tất nhiên lại không nghĩ như vậy, bang Xà Vương lần này có thực sự nổi danh hay không, có lẽ đây mới là trận mấu chốt.
* Điểm đáo tức chỉ: đối người thông minh, không cần nhiều lời, chỉ cần nói một chút thì sẽ hiểu rõ.
Ba chiến ba đã được quyết định, bang Xà Vương có Quỷ Thủ, A Thái dẫn đầu, Hứa Văn Dũng kết trận; đánh với lần lượt là Kim Hoán Chiêu, Bách Vị Bích và Trần Thiên Vũ. Thật ra, Kim Hoán Chiêu hơi lo lắng cho Bách Vị Bích, tuy rằng bọn họ là chiến hữu, nhưng võ nghệ lại có điều khác nhau, có lẽ năng lực của Bách Vị Bích không kém nhiều so với mình, nhưng anh ta vừa mới bị trọng thương nhiều lần, hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Đang do dự thì Vạn Vĩnh Khôn đã bước tới, vỗ nhẹ bả vai Bách Vị Bích, tỏ ý để mình ra đấu, tuy rằng anh am hiểu bố trí mưu kế bẫy rập hơn, nhưng võ nghệ lại được chân truyền từ Lý Nhất Đình, so với người bị thương chưa lành như Bách Vị Bích, tất nhiên nắm chắc hơn rất nhiều. Không ngờ Bách Vị Bích lại không đồng ý, anh ta chỉ mỉm cười khoát tay với Vạn Vĩnh Khôn. Ở trong lòng Bách Vị Bích, chưa lần nào có thể quyết đấu công bằng như lần này, đây có thể là cơ hội cuối cùng cho mình đòi lại lý lẽ. Nhưng anh ta vẫn còn có vài cách nghĩ riêng của mình, cho nên đột nhiên đứng lên.
“Anh Dũng, nhắc đến mới nhớ, ngày thường chúng ta vốn không thù không oán, nếu muốn truy xét kĩ thì anh còn có ân với tôi. Cho nên tôi nghĩ, tôi sẽ không tham gia vào trận quyết đấu giữa các anh và Bắc Đình; nhưng A Hải và tôi có chút mâu thuẫn, nam tử hán đại trượng phu, ân oán rõ ràng, tôi muốn cùng A Hải luận bàn riêng, không biết ý của anh Dũng thế nào?”
Hứa Văn Dũng hơi sửng sốt, không lập tức mở miệng, hắn quay sang nhìn A Hải với ý hỏi, một tia sáng lướt qua ánh mắt A Hải trong giây lát, anh ta cũng không lập tức đáp lời.
Vạn Vĩnh Khôn nói tiếp: “Tôi cảm thấy đề nghị này rất tốt, còn chuyện quyết đấu với người anh em này thì để tôi đi, mối ân oán của Vị Bích không nên dính đến Bắc Đình chúng tôi.” Anh chỉ vào A Thái, tỏ vẻ mình sẽ ứng chiến.
A Hải im lặng hồi lâu mới gật đầu, Hứa Văn Dũng ngầm lau mồ hôi thay anh ta, A Hải ngày thường vốn không dựa vào đánh nhau để sống, tên Bách Vị Bích này thì hiển nhiên có võ nghệ, “quân sư” thật sự không sao chứ?
Nhưng bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, nếu bản thân A Hải cũng đã đồng ý thì hắn không tiện phản đối nữa: “Được.” Phương án đã được quyết định, hai phe lập tức tách ra, vào tư thế sẵn sàng.
Mọi người đều tránh đường, dành ra đủ không gian trống, rất nhiều người của vương tộc Bố Y còn ngồi xếp bằng dưới mặt đất, yên tâm chuẩn bị xem trò náo nhiệt, đương nhiên đa số là nôn nóng chờ đợi kết quả. Bách Vị Bích kiên quyết lấy từ trong túi ra thanh mã tấu mà Vạn Vĩnh Khôn mới mua lần trước, anh ta cũng là người từng luyện võ, lần trước sở dĩ bị chém trọng thương như vậy là vì tay không luôn sợ dao bầu, bây giờ, hai bên đều cầm mã tấu nên không thể so sánh với lần trước được.