Anh nói:“Tôi chỉ nói những gì cần nói, cháu đã lớn rồi. Thân đến thế nào vẫn có giới hạn của nó, huống chi nam nữ vẫn có sự khác biệt.”
Anh rồi anh liền rời đi, bỏ lại cô với hàng ngàn rắc rối trong đầu. Khúc Yên giống như bị Thẩm Tây Thừa đẩy vào một vũng đầm lầy, không tài nào có thể thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn đó.
Sáng sớm 9 giờ hơn Khúc Yên mới tỉnh dậy, cô thức dậy với bộ dáng không còn gì thê thảm hơn. Tóc tai bù xù, đôi mắt thâm như gấu trúc. Tâm trạng cũng cả có tí sinh lực nào.
Lại chưa muốn thức dậy mà ngả lưng xuống giường lớn tiếp tục ngủ, mở mắt tỉnh dậy lần nữa là đã gần 12 giờ trưa, Khúc Yên cầm di động lên xem vài cuộc gọi mà Mạc Hàn gọi cho cô.
“Chết rồi!” Cô tá hỏa vội vàng xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ gấp gáp đến tìm Mạc Hàn.
Trong khi đó bên chỗ Mạc Hàn, cậu đã tự chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, hầu như đều là những món mà cô thích, môi cậu bất giác lộ ra nụ cười ấm áp.
Cậu nghe thấy tiếng mở cửa, dùng đôi mắt hẹp dài nhìn ra đã thấy Khúc Yên đứng ở phòng khách nhìn cậu.
Cô chấp 2 tay trước ngực, miệng không ngừng ríu rích:“Mạc Hàn, tớ xin lỗi. Hôm nay tớ ngủ muộn nên tớ dậy trễ.”
Trái ngược với cô, Mạc Hàn lại không có thái độ gì, cậu hơi mỉm cười nhẹ bảo cô kéo ghế ngồi xuống.
Khúc Yên nhìn theo bóng lưng của cậu đang xoay về phía mình lời nói Thẩm Tây Thừa lại vang lên, những lời tối hôm qua Thẩm Tây Thừa vừa nói. Cô vô cùng rối rắm với tình huống này, thật ra cô đối với Mạc Hàn chỉ là tình bạn, trước đó còn xem cậu là em trai mình vì khi ấy cậu rất bé con.
Cô nhẹ giọng hỏi:“Mạc Hàn, cậu vừa đảm đang vừa học giỏi lại nấu ăn ngon. Đúng là tuyệt quá nhỉ?”
Mạc Hàn xoay đầu nhìn cô:“Vậy uống hết ly sữa này đi!”
Cô bĩu môi nhìn cậu:“Cậu đúng là hung dữ.”
“Nhưng mà…Mạc Hàn” Cô nói được một chút lại ngước lên nhìn cậu. Dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa dè dặt:“Tớ nghĩ tớ sẽ sống ở đây đến hết cấp 3.”
Cậu kinh ngạc nhưng rất nhanh đã che giấu đi:“Vậy à? Hy vọng cậu sẽ sống tốt ở đây.”
Cô bật cười:“Cậu cũng phải sống tốt nhá? Tớ hy vọng cậu sẽ tìm được bạn gái cho mình. Còn về phần tớ, tớ không muốn yêu đương nữa đâu.”
Nói xong cô nhìn cậu cười nhẹ, có ý tứ rất sâu trong câu nói ấy. Có lẽ, cô đã nhìn thấu tâm tư cậu rồi.