‘Thuận theo tự nhiên sao ?’
Sát Thần ngỡ ngàng khi nghe Liễu Hiên nói ra câu này, có nghĩa là Liễu Hiên sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm.
Sát Thần lén đưa mắt nhìn qua Liễu Hiên, ánh mắt cô đúng là rất buồn…nó thăm thẳm như vực sâu, nó mênh mông như đại dương, không thể nhìn thấy đáy.
– Chạy ra đường núi đi, đừng để ảnh hưởng đến người trên phố.
Sát Thần gật đầu rồi lái xe ra ngoại thành và đi thẳng vào đường núi…con đường này chỉ để dành cho người ta đua xe giải trí.
Liễu Hiên nhìn vách núi cheo leo bên ngoài, lòng thầm nghĩ “chôn thân tại nơi đây cũng tốt”.
– Anh thật sự không sợ chết chứ ?
Sát Thần im lặng một lúc rồi gật đầu !
‘Phu nhân có hối hận không ?’
Liễu Hiên cười lạnh “sao lại phải hối hận chứ ! Đã không thể thoát được thì không nên để bọn họ tóm được…tôi không muốn liên luỵ đến Lục Lang và Duyệt !”
‘Nhưng họ sẽ điên lên khi phu nhân xảy ra chuyện’.
– Đừng quan tâm nhiều.
Sát Thần nhìn qua gương chiếu hậu, thấy có một đoàn xe đang bám theo thì nhíu mày “lần này thì không thể thoát được rồi, bọn họ quá đông người !”
Két…két…
Ầm…
Xe Sát Thần đang lái đã bị ép vào rào chắn cà lăn xuống vực thẳm.
Âm thanh đinh tai chợt xuất hiện giữa núi rừng…hòa cùng tiếng gió, vang dội cả đất trời và cuối cùng tan loãng giữa hư vô.
………
Doãn Đình Vân bước xuống xe, đứng nhìn theo chiếc xe vẫn đang lăn lóc xuống dưới vực sâu…
//Tứ gia !
Doãn Đình Vân lạnh lùng ra lệnh “cho người xuống bên dưới tìm ả !”
//Tứ gia cho rằng từ đây lăn xuống dưới đấy mà vẫn còn sống sao ?”
‘Sống phải thấy người, chết phải thấy xác !’
Doãn Đình Vân lên xe trở về…suốt cả chặng đường, lòng luôn suy nghĩ về việc bản di chúc mà Liễu Hiên gửi cho luật sư.
Doãn Đình Vân quyết định đến văn phòng luật sư một chuyến, anh sẽ mua chuộc bọn luật sư kia.