Đổi lại là một người chơi bình thường đã bị áp lực khủng bố mà nhanh chóng đi tìm vật phẩm theo lời nhắc của hệ thống.
Song việc càng gấp thì Vệ Ách càng bình tĩnh.
Cậu không lập tức đi ra khỏi phòng, mà còn xé một mảnh vải trên người ra rồi bắt đầu băng bó vết thương trên cổ.
“… Tao muốn quyền kiểm soát “‘xích máu’.” Sau khi băng bó xong, Vệ Ách cắn phần cuối của miếng vải rồi kéo mạnh một cách gọn gàng, miếng vải thắt nút ở cổ ngăn cho máu chảy ra. Bảng điều khiển không có phản ứng gì, Vệ Ách lạnh lùng nhướng mi: “Thần sẽ giết tao, nhưng thần cũng sẽ giết mày.”
“Một là tao chết hai là mày chết, ba là giao quyền khống chế cho tao.”
“Không đến hai tháng đã bị ăn mòn đến nỗi bảng điều khiển phó bản cũng không thể khống chế được. Còn hai tháng nữa mày vẫn muốn giam giữ thần?”
“Đoán thử xem, tao đã dây dưa với thần bao lâu rồi?”
Tấm bảng giữa không trung lóe lên ánh đỏ, nhưng dòng chữ [ngài chỉ có một cơ hội] càng trở nên đỏ chót và chói mắt hơn.
Đồng hồ cát chảy nhanh hơn, giống như uy hiếp không tiếng động.
Đến nước này, trò chơi cũng không chịu giao quyền kiểm soát chủ đạo cho Vệ Ách mà định lấy sự sống còn uy hiếp cậu.
Đôi môi không còn chút máu của Vệ Ách cong lên một cách mỉa mai.
—— cậu chẳng có thân thiện gì với hệ thống Quỷ Thoại hay Chủ Thần. Người sau bắt cậu vào không gian vô hạn, người trước dùng cậu làm vật chứa, trực tiếp nhét tượng thần quỷ vật phong ấn trong cơ thể cậu, vẫn như cũ không nghĩ tới cơ thể con người khi dung nạp quỷ vật đau đớn cỡ nào.
Những sợi dây sắt đỏ gỉ đó xuyên qua máu thịt của cậu, phong ấn quỷ thần bằng xích sắt trấn áp thứ từ bên ngoài tới.
Chủ Thần cướp lấy mối quan hệ cũng phụng của “máu cống phẩm”.
Tồn tại bí ẩn nhét đồ vào cơ thể, ngay cả những thứ này là gì, dùng như thế nào có nhược điểm gì cũng không biết, thì tính là thứ tốt lành gì đây?
Hệ thống Quỷ Thoại cũng muốn khống chế cậu.
Tưởng cậu là con rối thật sao? Ai cũng có thể điều khiển hai lần.
Sự tàn nhẫn giống như hồng mai trong băng tuyết, nhanh chóng nhuộm lên mặt mày máu lạnh của Vệ Ách, cậu cong môi, ánh mắt vừa lạnh vừa hung như ngọn núi lạnh lẽo sắp bốc cháy:
“—— Nếu đã vậy thì chúng ta, chết cùng nhau đi.”
“Tao bảo đảm, tao chết chậm hơn mày.”
Cậu vừa uy hiếp xong, bảng điều khiển hệ thống lóe lên một cái, áp chế “Thần Lang Quan” trên giao diện máu cống phẩm chợt giảm bớt.
Chú ấn Chủ Thần để lại sau gáy đột nhiên nóng lên, cảm giác ăn mòn đáng sợ của quỷ thần lập tức vượt qua cốt truyện lan khắp cơ thể cậu —— trong nháy mắt, một số cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện trong ý thức Vệ Ách: Một lớp không gian giống như tờ giấy bị sương mù đen đẫm máu xâm chiếm, tồn tại kinh hoàng không xác định trong bóng tối nhanh chóng theo dõi và khóa chặt.
Cảm giác bị một tồn tại không rõ khóa chặt và nhanh chóng tiếp cận đủ để khiến tất cả người sống phát điên.
Chỉ có điều, Vệ Ách không có bất kỳ dao động gì hệt như cậu không phải bị “Thần Lan Quan” đáng sợ đuổi bắt, trong khi đồng hồ cát đỏ sậm rơi nhanh, cậu ngồi xuống ngay tại chỗ mà bắt đầu chờ đợi.
Hôm nay Chủ Thần hay Quỷ Thoại dù là trước hay sau, cậu đều muốn lột một lớp da.
Ngay khi áp chế của hệ thống giảm bớt, quỷ thần đang đuổi bắt trong vô số tầng không gian dường như đã ngay lập tức bắt được thứ gì đó.
Máu như mạng nhện lan rộng, đột nhiên tới gần.
** ** **
Cùng lúc đó, bên ngoài trấn Cốt Thiêu.
Ngọn đuốc của đoàn họ Thốn giống như đại diện cho dương gian, màu sắc đen trắng xám nhanh chóng mờ đi, các đội viên nhoáng lên một cái giống như từ âm phủ trấn Cốt Thiêu trở lại mặt đất thực sự.
Vừa đặt chân xuống đất, mọi người lập tức quay lại nhìn Giải Nguyên Chân:
“Vệ Ách đã xảy ra chuyện? Chuyện gì xảy ra?”
Bình luận trong phòng livestream hít sâu một hơi, đồng thời nhìn về phía Giải Nguyên Chân —— may mắn có người phát hiện Vệ Ách đã xảy ra chuyện lại kinh ngạc tại sao Giải Nguyên Chân không gặp mặt Vệ Ách mà đã biết cậu xảy ra chuyện.
Giải Nguyên Chân vừa mới ở bên trong trấn Cốt Thiêu dùng quá nhiều lần ngũ lôi pháp, tiêu tốn một lượng lớn dương khí, lúc này sắc mặt tái nhợt, tóc lấm tấm mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Cốt truyện ẩn đã được kích hoạt.” Giải Nguyên Chân nói.
“Khi Vệ Ách ở căn cứ Long Môn đã hỏi tôi về điều kiện kích hoạt cốt truyện ẩn.”
“Sau khi bị thương ra khỏi động bạc, cậu ấy ám chỉ tôi tìm thứ gì đó —— viên đá màu bạc nhưng không phải bạc. Chắc cậu ấy đã giữ hai viên, tôi hoài nghi cậu ấy không muốn tùy tiện mở nhánh phụ phó bản bốn sao, cho nên mong có thể giữ riêng những vật phẩm của cốt truyện ẩn.”
Giải Nguyên Chân còn chưa nói ra câu tiếp theo, những người khác đã ý thức được.
Đúng vậy. Vệ Ách là người cô độc nhưng cậu lại là kiểu người kiểm soát mọi việc trong tầm tay.
Giống như khi đến căn cứ Long Môn, cậu sẽ dẫn đầu đánh cho mọi người đến khi họ không dám thắc mắc, ngay khi vừa vào phó bản họ sẽ theo bản năng nghe theo chỉ huy.
Sau khi ra khỏi hang máu bạc, tình trạng của Vệ Ách vẫn không được tốt lắm, dưới tình huống bị thương và không nắm chắc thì cậu sẽ không tùy tiện đi vào. Song hiện tại, Vệ Ách không chỉ một mình thoát khỏi “bên trong trấn Cốt Thiêu” mà còn không hề báo trước mở ra cốt truyện ẩn dưới tình huống mọi người còn chưa hội hợp.
Vệ Ách không quan tâm đến sống chết của bản thân nhưng cậu sẽ không mù quáng dấn thân vào cốt truyện không xác định khi ở trạng thái yếu. Mà đội viên nòng cốt đều đã nhiều lần phân tích đoạn video quay cảnh cậu vượt ải phó bản “hương hỏa Mân Nam”.
Trong trường hợp này, họ chỉ có thể nghĩ ra một lời giải thích: Đã xảy ra chuyện.
Vệ Ách gặp phải nguy hiểm nào đó và bị ép vào cốt truyện ẩn, nhưng có thể làm cho Vệ Ách đang ở trong tình trạng vô cùng kém, trốn tránh vào cốt truyện ẩn sẽ là thứ gì?
Không ai nói gì, Giải Nguyên Chân bình tĩnh cất la bàn trong tay lại. Vệ Ách bước vào cốt truyện ẩn, thứ này đã vô dụng, tìm không thấy cậu.
Bây giờ điều phải làm là phân tích nơi Vệ Ách bước vào cốt truyện và nơi cậu sẽ xuất hiện sau khi cốt truyện kết thúc.
** ** ***
Màu đỏ như máu nhanh chóng lan tỏa không gian, giao diện “máu cống phẩm” của Vệ Ách bắt đầu xuất hiện những biến dạng rất nhỏ. Một dòng máu nặng nề tràn ra từ ba chữ “Thần Lang Quan”. Bảng điều khiển hệ thống lóe lên dữ dội, dường như đã quá muộn để ngăn chặn việc máu cống phẩm bị quỷ thần không rõ bắt lấy và nuốt chửng.
Song hệ thống vẫn không nhúc nhích, không muốn hoàn toàn giao ra quyền kiểm soát của “xích máu”.
Một vệt sương mù đen kịt thẩm thấu và lan rộng ra từ mọi phía trong phòng.
Sương mù vừa tràn ra, lập tức bay về phía thanh niên tóc bạc trong phòng.
—— Chủ Thần, vậy mà thật sự đã khóa chặt vị trí của Vệ Ách.
Tí tách.
Một giọt máu đỏ tươi từ trên mái nhà rơi xuống.
Chú ấn sau gáy bỗng nhiên nóng đến mức như muốn bỏng da.
Vệ Ách nhướng mi, lạnh lùng nhìn bảng điều khiển:
“Sao nào, muốn chết cùng nhau à?”
