Bách Thời vô thần không cảm xúc nói: “Hạ Trì, nếu cuộc sống dễ dàng như vậy, trên đời này đã không tồn tại chữ giá như rồi.”
Hạ Trì hoàn toàn hiểu rằng mọi lời của hắn hiện giờ không thể bao biện hay xóa đi những lỗi lầm xưa cũ mà hắn đã gây ra cho Bách Thời, dù cho hắn có nói “giá như” bao nhiêu lần đi chăng nữa thì những thương tổn của Bách Thời cũng chẳng thể xóa nhòa và biến mất được đâu.
Có một sự thật đau lòng mà Hạ Trì hắn bắt buộc phải khắc cốt ghi tâm, đó là Bách Thời thực sự đã vì hắn mà chết rồi, hũ tro cốt của cậu ấy còn nằm ở nhà hắn kia kìa, còn người đang đứng trước mặt hắn hiện tại, là một phiên bản khác của Bách Thời.
Nếu như hôm đó trên sân thượng hắn dũng cảm thừa nhận một chút cảm tình của mình đối với Bách Thời thì hắn đã không khiến cho Bách Thời tuyệt vọng và tìm đến cái chết như vậy.
Nếu như hôm đó hắn không suy nghĩ ấu trĩ khốn nạn, có lẽ bây giờ Bách Thời đã không tồn tại bên trong cơ thể của Vĩnh Kiệt như vậy.
Bách Thời lạnh lùng nói tiếp: “Cậu từng nói cậu không cần tôi yêu cậu mà, không nhớ sao?” Đôi mắt Bách Thời vô hồn, đối diện nhìn xoáy vào Hạ Trì: “Cậu đã nói chỉ cần tôi ở cạnh cậu, yêu hay không yêu, cậu đếch quan tâm, không nhớ sao?”
Hạ Trì nhất thời cứng đơ toàn tập, yết hầu giật giật không nói nên lời: “Lúc đó, tôi… ”
“Hạ Trì.” Bách Thời cắt ngang: “Tôi đã vì sự ích kỷ của cậu mà chấp nhận chôn chân tại nơi đây. Cậu đã thành công có được thân xác tôi rồi, vì thế, xin cậu, hãy tha cho trái tim tôi đi.”
Viền mắt Hạ Trì đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt, trái tim run rẩy yếu mềm.
Bách Thời chốt hạ: “Đừng ép buộc tôi phải yêu cậu, tôi không thể nữa rồi.”
Dừng lại vài giây, cậu tiếp tục: “Đoạn tình cảm của tôi và cậu, ngay từ đầu đã là nghiệt duyên, mối quan hệ của tôi và cậu không khác gì đang đứng trên lớp băng mỏng, cậu không thấy điều đó sao?”
Kỳ thực, không phải Hạ Trì không nhìn thấy, mà hắn thực sự không muốn thấy. Kể từ khi biết Vĩnh Kiệt chính là hiện thân của Bách Thời, hắn đã thấu đáo rằng dưới chân mình chính là tấm băng tình yêu đã sắp sửa bị nứt ra và vỡ vụn.
Đời này hắn làm ra những chuyện tệ hại với Bách Thời vô số, nếu hắn là cậu, hắn cũng sẽ hận chính mình đến rửa trôi cả xương tủy mà thôi.
Hạ Trì, mày đã nỗ lực nắm giữ tình yêu này rất chặt, cớ sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Có phải chăng vì mày nắm giữ chặt quá mức, cho nên nó mới yếu dần vỡ vụn rồi tiêu tan không?
Hạ Trì cười khổ, nước mắt chầm chậm rơi xuống: “Tôi hiểu rồi.”
Nhìn thấy hai dòng nước mắt rơi trên gò má của Hạ Trì, Bách Thời chấn động. Quen biết và ở bên cạnh Hạ Trì từ nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy biểu cảm u sầu khốn tận như thế này của Hạ Trì.
Hạ Trì chưa từng yếu đuối, chưa từng khóc lóc, vậy mà hiện tại, hắn đang khóc vì cậu sao?
Đúng thật là kỳ diệu mà. Bách Thời nói thầm.
Thú thật, nhìn thấy cảnh này, Bách Thời lại có chút thỏa mãn.
Hạ Trì vội lau nước mắt: “Cậu ngủ tiếp đi, không làm phiền nữa.” Thần sắc Hạ Trì xuống cấp thấy rõ, vẻ đẹp của một bad boy ăn chơi kim tra nam của hắn đã hoàn toàn bay đi hết.
Nói xong, hắn đi ra ngoài.
Trục Kha từ trên xe ô tô bước xuống, nói với bác tài xế: “Ba mẹ cháu ký hợp đồng với chú là đưa rước cháu đến bao giờ thế?”
“Đến khi nào cậu chủ không còn muốn đi gặp Hạ Trì nữa thì thôi ạ.”
Trục Kha thở dài. Bác tài xế nói tiếp: “Cậu chủ vào nhà đi, nếu muốn đi đâu thì tôi sẽ đưa cậu chủ đi, chỉ cần… ”
“Chỉ cần không phải đi tìm Hạ Trì là được chứ gì.” Trục Kha cắt ngang bác tài xế: “Cháu thuộc nằm lòng rồi đấy.”
Đúng ra thì Trục Kha cũng đâu có muốn đi tìm Hạ Trì đâu chứ, Trục Kha y chính là muốn tìm người yêu của mình. Mà khổ nỗi người yêu của y lại đang ở cùng Hạ Trì mới đau chứ.
Kể từ khi xuất viện, ba mẹ Trục Kha đã không còn cho Trục Kha tự mình lái xe nữa, mà ông bà đã thuê hẳn một người tài xế để đưa rước Trục Kha, tránh trường hợp Trục Kha lại tự ý đi tìm Hạ Trì.
Trục Kha đi vào nhà, bác tài xế cũng chạy xe vào theo, từ đầu đến cuối đều bám sát không hề lơ đễnh.