Khi hàm răng anh run lên, hoảng hốt thấy có hương thơm nồng ấm thoang thoảng ập đến, một bàn tay mềm mại sờ trán anh, sau đó dán miếng dán hạ sốt lên, dùng muỗng nhỏ pha thuốc uống, to gan lớn mật đút vào miệng anh.
Hoắc Vân Thâm cố hết sức mở mắt ra xem.
Giả…
Không ai đối xử với anh như vậy.
Trái tim và hai tay lại lặng lẽ phát run.
Giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên bên tai: “Em không quấy rầy anh, anh uống thuốc rồi ngủ ngon, tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
Đến giờ học buổi chiều, Hoắc Vân Thâm mới giật mình tỉnh dậy, cơn đau đầu đã đỡ hơn nhiều, vết thương bên ngoài cũng đều được xử lý xong, trên bàn còn đặt sữa bò và bánh kem, cùng với tờ giấy ghi chú: “Vân Thâm, anh đừng quên ăn cơm.”
Trên mu bàn tay Hoắc Vân Thâm nổi đầy gân xanh, nắm hộp sữa đến biến dạng, rồi ném tất cả những thứ cô bỏ lại ra ngoài cửa sổ.
Trong giờ tự học, cả lớp náo loạn, đều bị hành động của đại ma đầu làm cho khiếp sợ.
“Ôi, Vân Khanh đưa tới…”
“Có phải Vân Khanh điên rồi không, sao lại tìm đến cậu ta?”
“Có điên cũng không điên bằng cậu ta, cậu ta lại đánh nhau, nghe nói làm người kia nửa tàn…”
Học sinh trong phòng học đang thấp giọng xì xào bàn tán, Hoắc Vân Thâm đột nhiên đứng dậy, chấn động cả cái bàn, lao nhanh ra khỏi phòng học, chạy đến bồn hoa dưới cửa sổ, nhặt từng thứ đồ vừa vứt đi, ôm vào trong ngực.
Anh đứng trong bóng râm, hốc mắt ẩn ẩn màu đỏ tươi.
Vì sao…
Muốn tới trêu đùa anh.
Kể từ ngày này, không ngày nào Vân Khanh không đến tìm anh trước khi đến lớp và sau giờ học, mang đồ ăn vặt tự tay làm, mang cơm được đặt trong hộp giữ ấm, thuốc trị thương, vật dụng hàng ngày, còn cả móc chìa khóa nhỏ do cô đan, tất cả đều cho anh.
Cô còn ngọt ngào nói: “Vân Thâm, anh có thể gọi em là Khanh Khanh.”
Cơ bắp Hoắc Vân Thâm căng cứng, vứt bỏ hết đồ đi không có ngoại lệ, dữ tợn nói với cô: “Đừng tới phiền tôi!”
Đôi mắt cô ngập nước, cũng sẽ đau sẽ buồn, có khi bị anh hung dữ đến mức bật ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, nhưng tới lần sau, cô vẫn ngoan ngoãn xuất hiện, bám riết không tha cho anh tất cả những gì cô có thể lấy ra.
Ấm áp, mềm mại, quan tâm, tình cảm thuần khiết nóng bỏng của thiếu nữ.
Mỗi loại đều là hồng thủy mãnh thú.
Hoắc Vân Thâm chưa từng bày ra vẻ mặt tốt trước mặt cô, chuyên chọn những lời làm tổn thương người khác để nói, trơ mắt nhìn thiếu nữ bị đả kích.
Nhưng trước mặt anh ném hết đồ của cô đi, chờ cô xoay người, anh lại lập tức đi nhặt về, nhặt lại rồi ôm thật chặt.
Có thứ bị người khác cầm đi, anh túm cổ áo người nọ nổi điên, cướp được rồi dùng sức che ở trong ngực.
Còn có thứ bị người thu gom rác quét đi, anh không chút do dự lật túi rác ra rồi nhặt lấy, chạy vào phòng nước rửa sạch, có miếng bánh kem bị dính nước chảy ra, không thể trở lại hình dạng ban đầu, anh cầm đến sững sờ, đứng trong góc không người biết hốc mắt đỏ bừng.
Biết rõ là giả…
Loại ánh sáng chói chang này cả đời không có khả năng liên quan đến anh.
Song anh không thể buông tay.
Dưới đáy lòng không thực tế mà ảo tưởng, nếu có một chút…
Cho dù chỉ có một chút là thật, có phải có nghĩa là anh sống ở trên đời này đã từng nhận được sự dịu dàng không.
Hoắc Vân Thâm ăn luôn cả những thứ đồ bị hư, còn thứ không hư, anh lấy một cái hộp sạch sẽ và quý giá nhất đặt ở đầu giường, mỗi ngày đi vào giấc ngủ đều lấy ra nhìn một lần.
Nhưng anh vẫn không cho Vân Khanh chút tươi cười nào, nói những lời làm tổn thương cô, xua đuổi cô bằng những lời lẽ lạnh lùng.
Mọi người ở Ninh Hoa và trung học số 4 đều biết Vân Khanh đang theo đuổi kẻ điên đáng sợ kia, coi cô như một người có vấn đề.
Mẫn Kính lo lắng nói với Hoắc Vân Thâm: “Thâm ca, anh tốt với Vân Khanh một chút đi, chẳng may cô ấy bị nghị luận không muốn tới thì sao, nghe nói Ninh Hoa có rất nhiều người thích cô ấy.”
“Không tới càng tốt,” Cơ mặt Hoắc Vân Thâm căng thẳng, “tốt nhất là biến mất.”
Ngoài miệng nói như vậy, trái tim lạnh lẽo lại đang run rẩy.
Không tới mới tốt.
Anh không hiếm lạ.
Kẻ lừa đảo trêu đùa anh, lại đến quấy rầy anh, anh liền…
Hoắc Vân Thâm nhắm hai mắt, quay đầu nhìn chằm chằm phương hướng cô phải đi qua, bút trong tay bị bẻ gãy, nếu cô không tới, anh đốt pháo chúc mừng.
Ngày đó Vân Khanh thật sự không tới đúng giờ.
Hoắc Vân Thâm chờ trong phòng học đến trời tối, trái tim xoắn xuýt thành từng mảnh không hoàn chỉnh.
Thật tốt, anh đã sớm chờ ngày này.
Sào huyệt tối tăm lạnh lẽo, là nơi nương náu duy nhất của anh, không cần bất luận kẻ nào xâm nhập.
Huống chi từ đầu tới đuôi đều là giả, chưa bao giờ thuộc về anh.
Trong mắt Hoắc Vân Thâm ứ máu, đá văng ghế dựa rời khỏi phòng học, bẻ khớp xương ngón tay cứng ngắc, đau đến không có tri giác, anh cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy một đôi giày vải trắng tinh xảo chạy tới phía anh.
Anh sửng sốt, máu cả người chợt bùng cháy.
Vân Khanh thở dồn dập, như mọi khi đưa cái túi nhỏ tinh xảo cho anh, nhẹ giọng giải thích: “Xếp hàng chờ cơm, có hơi lâu một chút, em tới chậm, anh có sốt ruột chờ không —”
Ngón tay Hoắc Vân Thâm run run, anh thô bạo ném túi lại, giọng khàn khàn: “Chờ cô? Tôi sẽ chờ cô?”
Giây phút bị chọc trúng tâm sự ấy, anh dường như mất đi tấm chắn cằn cỗi, lộ ra nhược điểm bất lực nhất.
“Lấy về đi!” Anh hung ác nói, “Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Vân Khanh cắn môi.
Hướng cổng trường có âm thanh la hét ầm ĩ truyền đến, sắc mặt Mẫn Kính khó coi, té ngã lộn nhào chạy như điên tới đây: “Thâm ca! Nhóm người kia lại tới nữa! So với lần trước còn nhiều hơn! Người kia cũng ở đó —”
Người kia, Hoắc Lâm Xuyên.
Vân Khanh hoảng loạn nắm cánh tay anh: “Anh đừng đi.”
Hoắc Vân Thâm theo bản năng không muốn để Hoắc Lâm Xuyên nhìn thấy Vân Khanh, trong tiềm thức cảm thấy sẽ bất lợi với cô, đặc biệt là cảnh máu me, anh không bao giờ muốn cô nhìn thấy.
“Đi!”
Vân Khanh lắc đầu, cố chấp ngăn cản anh: “Anh sẽ lại bị thương!”
Bình thường tính tình cô mềm mỏng, nhưng đặc biệt cố chấp khi đối mặt với nguy hiểm trước mắt.
Mắt thấy sắp bị đi theo, Hoắc Vân Thâm chế trụ bả vai cô, đẩy cô về hướng cửa nhỏ, không lựa lời mà tiếp tục nói ra những từ lạnh lùng và tổn thương người ta nhất.
Vân Khanh ngơ ngẩn, nước mắt phản chiếu dưới ánh sáng, lăn xuống theo gương mặt.
Hoắc Vân Thâm giống như bị giọt nước mắt của cô nghiền nát, đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân rét run không thể giải thích được.
Vân Khanh lui một bước, gật đầu: “Được, em xin lỗi, đây là lần cuối cùng, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Mẫn Kính sợ chết khiếp, anh ta đã từng thấy dáng vẻ Thâm ca nổi điên, nhưng chưa từng giống tối nay, hoàn toàn mất lý trí, đánh người gần chết mới thôi.
Hoắc Lâm Xuyên vốn là tới ngược đãi cho hả giận, không ngờ gặp được con chó điên còn hung ác hơn trước kia, có thể xé rách người sống sờ sờ không buông tha.
Hoắc Lâm Xuyên sinh ra nỗi kiêng kị khó tả, tàn nhẫn bật thốt: “Mày người không ra người quỷ không ra quỷ, Vân Khanh đúng là bị mù, sống tốt quá, tìm mọi cách chạy tới tìm mày?! Thật đúng là cho rằng có thể cứu được mày?!”
Hoắc Vân Thâm dừng lại tất cả động tác, bị một lời nói bóp chết.
Vân Khanh…
Tới tìm anh.
Cô chưa bao giờ… lừa gạt anh.
Từng chút dịu dàng mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, vị ngọt anh ngày đêm tơ tưởng điên cuồng khát vọng, tưởng là hy vọng xa vời, đau khổ kháng cự yêu thích, đều là dành cho anh…
Mà anh, dùng phương thức ác liệt nhất, đuổi cô ra khỏi thế giới của anh.
Hoắc Vân Thâm trở về trung học số 4 với một thân hỗn độn, vị trí Vân Khanh đứng đã sớm trống không.
Anh tìm không thấy cô, không có cách liên hệ, không vào được sân nhà họ Vân. Cô gái mỗi đêm trong mộng anh, làm xáo trộn lý trí và thần kinh anh, anh căn bản không thể chạm đến.
Hoắc Vân Thâm dùng nước lạnh rửa sạch vết máu, đợi cả đêm trước cổng trường Ninh Hoa.
Thời gian đi học ngày hôm sau, những học sinh đi qua đều khiếp sợ đánh giá anh.
Trong vòng 3 mét có anh, không người dám đặt chân.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt.
Anh là yêu ma, là chó điên, giết người phóng hỏa, có bệnh, là quái vật mà ai cũng biến sắc khi nhắc đến.
Nhưng anh…
Cũng sẽ đau.
Sẽ làm tất cả mọi thứ, khát cầu một tia sáng.
Anh muốn… xin lỗi Khanh Khanh.
Cách giờ vào lớp mười lăm phút, Vân Khanh mặc đồng phục Ninh Hoa, tóc dài xõa tung, không buộc dây buộc tóc, cúi đầu chậm rãi đi vào đám đông.
Hoắc Vân Thâm nhấc bước chân cứng đờ, bước nhanh tới bên cạnh cô, đôi môi khô khốc mở ra, muốn gọi tên cô.
Lâu như vậy, anh còn chưa bao giờ gọi lên.
Nhưng anh còn chưa kịp nói, Vân Khanh đã lặng lẽ đi qua như không nhìn thấy anh.
Một ánh mắt cũng không có.
Trái tim Hoắc Vân Thâm bị cào xé, sắc mặt tái nhợt mà đuổi theo, kéo cổ tay cô lại.
Vân Khanh tránh ra, vẫn cứ không chịu nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi lại: “Hoắc Vân Thâm, em đã nghe lời anh nói, anh còn muốn thế nào? Em sợ bị đánh, không muốn tới gần anh.”
Hốc mắt Hoắc Vân Thâm trướng đau.
Cô còn nhớ rõ lời nói tàn nhẫn của anh đêm mới gặp đó.
Không cách xa một chút, liền đánh cô.
Cổ họng anh đau đớn, dùng sức nắm lấy tay cô, ấn ở trên người mình, rũ đầu thấp giọng nói: “Khanh Khanh, em đánh anh, anh xin em hãy đánh anh.”