Kết hợp với sự thanh cao cùng bộ đồ âu lịch lãm đắt tiền trông đặc biệt mâu thuẫn mà lôi cuốn.
Đám nữ sinh xì xào bàn tán, “Bộ vest này chắc chắn là của Savile Row ở London. Chỉ có con phố đó, thánh địa quần áo nam, mới cho ra được bộ âu phục mang sức hút như thế thôi.”
Kiểu đàn ông đầy quyến rũ và quý tộc luôn chiếm trọn tình cảm từ phái nữ, làm mọi người bỏ qua sự chênh lệch tuổi tác để trầm mê trong cái đẹp.
Lúc này, các nam sinh kêu lên giận dữ.
Bởi vì họ bắt gặp Vesper Lynd, cô gái trong mộng của mình, đang hớn hở nhào vào lòng người đàn ông mặc âu phục kia, thậm chí còn bị hắn ôm xoay một vòng.
Điên rồi sao? Ông già đó rốt cuộc là ai vậy?!
Bấy giờ trong đám có đứa nhận ra hắn, “Chắc đây là người giám hộ Vesper. Lúc trước anh ta từng nhiều lần tham gia các hoạt động của trường.”
– – “Người giám hộ ư?” Một nam sinh hô lên, “Ở tuổi anh ta, dù sao cũng không thể là cha của Vesper Lynd được.”
– – “Anh trai?”
– – “Không, tôi nhớ hôm khai giảng, trong cuộc họp riêng giữa phụ huynh và giáo viên, anh ta giới thiệu mình tên Hannibal Lecter. Nghe bố tôi kể, anh ta là một nhà tâm lí học nổi tiếng thế giới.”
– – “Tôi đoán bạo hơn này – Chồng sắp cưới?”
– – “Ông nằm mơ đi. Nghĩ gì ngu thế không biết.”. truyen bac chien
– – “Chắc não ông đầy mì ống.”
Lúc này Vesper đã ngồi vào ghế lái phụ. Hannibal khởi động xe, hỏi khéo, “Cục cưng, hình như em nán lại trường hơi lâu đấy. Có vấn đề gì cần giải quyết sao?”
Vesper nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Vũ hội tốt nghiệp đáng ghét. Nếu quy định không bắt phải mời bạn nhảy dưới 21 tuổi thì anh đã được tham dự cùng em rồi.”
Nghe cô nói ngọt ngào mà thô lỗ, Hannibal khẽ nhíu mày, “Em đồng ý lời mời cậu tóc vàng kia?”
Trước giờ trí nhớ hắn rất tốt. Cậu tóc vàng vừa gọi Vesper đó chính là Derek Koch, người mà hắn gặp nhiều năm về trước tại lễ khai giảng trường cấp hai của cô.
Một cậu bé da trắng có điều kiện, nổi tiếng ở trường, thuộc những người theo đuổi Vesper.
Khi cô nhóc lớn lên, rõ ràng việc hàng tá người theo đuổi cô đã trở thành vấn đề nhức nhối đối với Hannibal.
Đặc biệt là những lúc đề cập đến vũ hội tốt nghiệp đáng lo ngại, ma túy và đồ uống chứa cồn xuất hiện tại buổi lễ trưởng thành chết tiệt này, Hannibal đã không ít lần chứng kiến nhiều trường hợp nhập viện vì sử dụng ma túy quá liều và uống rượu mất kiểm soát ở vũ hội.
Là người giám hộ một cô bé xinh đẹp, hắn càng khó lường trước hậu quả tồi tệ của “tình một đêm” sau buổi dạ tiệc.
Dù sao vũ hội tốt nghiệp cũng thường bị ví với “màn tập tình ái” dành cho học sinh trung học.
Chỉ cần nghĩ tới một khả năng nhỏ nhất có thể khiến cô nhóc nhà mình bị tổn thương, hắn gần như không thể kìm nén bản chất hung tợn trong nhân cách chống đối xã hội của mình.
Hắn thấy đầu óc hơi rối ren, xen lẫn cùng vài cảm xúc khó hiểu.
Bấy giờ Vesper cười với hắn, “Sau cuộc thi hoá, em sẽ ở lại phòng thí nghiệm làm báo cáo, hoặc anh mời em ăn tối nhé?”
Hannibal dán mắt vào mặt cô nàng, “Em định bỏ vũ hội tốt nghiệp sao?”
Vesper nhún vai, “Nếu em nhận lời mời một nam sinh nào đó thì e mọi người sẽ nghĩ rằng đối phương là bạn trai em. Mà trên thực tế, em không có hứng thú với những cậu chàng đáng yêu này; còn nếu đi một mình thì em không muốn thấy ánh mắt khiếp sợ và hiếu kì của mọi người đâu. So ra, phòng thí nghiệm yên tĩnh quả thật là thiên đường.”
Lúc này Hannibal khá rối bời, chẳng biết nên thuyết phục cô rằng vũ hội tốt nghiệp là một trong những nghi thức quan trọng nhất tuổi thiếu niên, hay để cô muốn làm gì thì làm nữa.
Hắn rũ mi che giấu cảm xúc, “Em sắp trưởng thành rồi. Dĩ nhiên anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”
Vesper mỉm cười, giọng ngọt lịm, “Thực ra em chỉ muốn hẹn hò cùng anh thôi.”
Cô lấy việc hẹn hò như một trò đùa ác khiến tim Hannibal đập lỗi nhịp.
Hắn ho khan, trầm giọng nghiêm túc nói, “Vesper, em đã là thiếu nữ, không thể cứ mãi đùa kém duyên như vậy được.”
Giọng điệu thẳng thắn của Hannibal dường như làm cô nàng hơi tức giận. Cô xụ mặt nhìn hắn, “Anh mới kém duyên! Anh chẳng những kém duyên mà còn đần nữa. Đầu chứa đầy khoai tây mới không biết em đang nghĩ gì!”
Thấy vẻ mặt vừa tủi thân vừa uất ức kia, Hannibal chỉ đành dừng xe tạm bên lề đường. Hắn giấu đi sự bối rối vô danh cùng niềm vui không dám thừa nhận, quay sang nhìn cô với thái độ của người giám hộ nghiêm khắc nhất.
Hắn là chuyên gia tâm lí giỏi. Giọng nói trầm ấm luôn mang sức thuyết phục, “Vesper, em đang ở độ tuổi tràn đầy tò mò về tình yêu. Và anh là người đàn ông duy nhất xuất hiện trên con đường trưởng thành của em kể từ lúc em năm tuổi.”
Vesper nhìn hắn vô cảm, bất động và im lặng suốt.
Tất nhiên Hannibal sẽ không nghĩ mình có thể thuyết phục được cô dễ dàng. Hắn đè nén chút cảm xúc khó hiểu, “Vesper, điều này rất bình thường, chỉ là xu hướng tâm lí phổ biến mà thôi. Khi em lớn lên, dưới một hiệu ứng hào quang nào đó* ( Khi chúng ta đưa ra những nhận định tổng quan về một người, vật chỉ dựa trên một mặt của vấn đề), em sẽ có mối liên hệ tình cảm thân thiết.”
Vesper không những không giận mà còn cười, một nụ cười nhếch mép trào phúng, “Phức cảm Electra* (một thuật ngữ phân tâm học dùng để mô tả cảm giác thù địch mà một bé gái với mẹ mình trong cuộc ganh đua tranh giành tình cảm của cha)?”
Hannibal cơ hồ cảm thấy khó xử, bởi đáy lòng hắn đang đè nén thứ tình cảm vô danh.
Hắn hèn hạ vậy đấy. Chứng rối loạn nhân cách phản xã hội khiến hắn chẳng thấy xấu hổ với chuyện này, nhưng hắn lại không thể để cô nhóc nhà mình bị người đời soi mói cười chê.
Có điều sự im lặng kia như chọc giận Vesper. Cô lấy một hộp quà thắt nơ xinh đẹp từ ba lô rồi ném thẳng vào Hannibal, “Biến xuống địa ngục với phức cảm Electra của anh đi!”
Nói xong lập tức mở cửa xe, chạy về con đường lát đá mà ô tô khó đi qua được.
Hannibal nhanh chóng xuống xe đuổi theo nhưng con đường nhỏ đã không còn ai. Nghĩ đến tình hình an ninh tệ hại tại Baltimore và những cuộc ẩu đả mỗi ngày giữa đám xã hội đen, tức thì Hannibal toát mồ hôi lạnh vì hoảng.
Chúa ơi, rốt cục hắn đang làm gì thế này?
Không tìm thấy Vesper, Hannibal thất thểu quay về nhà gọi cho một người có tiếng trong chính quyền Baltimore. Đây là khách hàng của hắn nên dĩ nhiên đối phương rất vui khi giải quyết một số rắc rối nhỏ giúp giáo sư Hannibal Lecter đáng kính. Chỉ là việc tìm kiếm tung tích một cô gái thôi, cũng chẳng phải chuyện gì tốn sức.
Kết thúc cuộc gọi, Hannibal đánh điện cho thủ lĩnh băng đảng truyền thống của Baltimore và hiển nhiên cũng nhận được câu trả lời chắc nịch.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, cả chính quyền lẫn băng nhóm xã hội đen đều chưa thể tìm thấy bóng dáng cô thiếu nữ 17 tuổi.
Mấy tiếng túc trực bên điện thoại gần như là một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất cuộc đời hắn. Từng giây phút trôi qua làm hắn có cảm giác như đang ở địa ngục.
Cho tới khi Hannibal nghe thấy âm thanh phát ra từ ngoài cửa, nó khẽ đến mức dễ bỏ qua nhưng lại khiến tim hắn co thắt ngay lập tức.
Hắn dõi theo tiếng vang. Mặt Vesper tái nhợt mà lạnh lùng, chỉ im lặng nhìn hắn.
Vài giờ lo lắng sợ hãi tột độ bỗng đẩy cơn giận trong hắn lên đỉnh điểm. Sự tàn ác và sắc bén trên khuôn mặt hắn thật đáng sợ. Mỗi bước hắn đến gần Vesper tựa hồ đều giẫm lên trái tim cô.
Cô lập tức cảm nhận được nguy hiểm, quay lưng định bỏ chạy lần nữa.
Hiển nhiên điều này đã chọc giận Hannibal.
Hắn ôm chặt cô vào lòng bằng cánh tay rắn rỏi, mạnh đến nỗi làm cô suýt khóc, “Thả em ra –”
“Thả em ra ư?” Hannibal đẩy cô ngã vào ghế sô pha rộng, “Để em cao chạy xa bay? Mãi mãi không về nữa sao?!”
Thậm chí Vesper còn chưa kịp đứng dậy đã bị người đàn ông lực lưỡng đè xuống. Hắn chèn gối giữa hai chân cô và chống hai tay lên đỉnh đầu cô, khống chế cô trong phạm vi cơ thể mình.
Vesper bị ép phơi thân. Cô khiếp sợ nhìn người đàn ông phía trên.
Khuôn mặt tuấn tú đầy gian ác, y hệt ma quỷ trèo ra từ địa ngục.
Giọng nói trầm khàn của Hannibal mang theo sự quyết đoán nhưng lại chậm rãi khiến người ta phải run rẩy, “Con nhỏ ương bướng vô tâm này, em chấp nhận nổi câu trả lời của anh thật sao?”