“Thành giao.”
Vị tiểu thư nào đó nghe tới miễn phí là lập tức đồng ý, không phải cô tham tiền, mà vì cô hiện tại thật sự cần tiền. Cô đã không còn là giám đốc của một công ty thời trang nổi tiếng nữa, hiện tại cô chẳng khác gì người bình thường, nghèo đến nỗi cháy túi.
Vì phần tiền nhà miễn phí này mà thời gian sau đó Hàn Tuyết chịu không ít cực khổ, Liên Liên không thích cô mà cô thì thiếu kiên nhẫn với con nít, vậy nên hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.
Diệp Thiên đau đầu thật sự:
“Cô không thể nhường con bé được à?”
“Không, phải dạy nó biết phải trái đúng sai.”
Thấy người nào đó thẳng lưng nói ra lời này, máu nóng trong người Diệp Thiên hừng hực bốc lên, xong rồi không thể làm gì khác được.
Hắn không biết mình tìm người chăm sóc Liên Liên hay tìm người về cho hắn chăm sóc nữa.
Một ngày, Hàn Tuyết nghe có người gọi mình bên ngoài cổng chính. Cô loay hoay mãi mới biết là quần áo phơi trên tầng thượng rơi xuống nhà bên cạnh.
Bà dì hàng xóm thấy thế gọi cô ra đây đưa cho cô, nói:
“Lần sau phơi quần áo nhớ móc cẩn thận chút, gió lắm.”
“Nhưng mà cháu không biết ai đã phơi đồ trên ấy, sao lại gọi cháu ra đây?”
Hàn Tuyết đưa tay nhận lại một cái áo thun, một cái sơ mi đen. Chỉ nghe hàng xóm hỏi: “Đồ của Diệp Thiên đấy, thế cô không phải bạn gái của cậu ta à?”
“Không phải.” Cô đen mặt.
“Ây da, sao hết người này đến người khác đều đối xử với người này phũ phàng vậy? Không ai yêu nó cho nó cưới vợ đi?”
Hàn Tuyết nghe vậy thì siết chặt cái áo trên tay, sau đó dùng dằng đi vào nhà rồi ném áo Diệp Thiên qua một bên. Phiền chết đi được! Trong lòng không vui vì bị làm phiền, nhưng đến tối, khi Diệp Thiên về nhà, cô lén lút lôi hai cái áo ra gấp lại cẩn thận rồi mang trả.
Âm thanh gõ cửa vang lên vài lần thì Diệp Thiên ngơ ngác ra mở cửa và hỏi cô:
“Sao thế?”
“Đồ của anh!” Hàn Tuyết đỏ mặt cầm quần của cậu trả về chủ cũ.
“Tôi phơi trên sân thượng mà nhỉ, sao lại ở đây?” Diệp Thiên khó hiểu.
“Làm sao tôi biết được?”
Trả đồ xong, Hàn Tuyết trở lại phòng đi ngủ nhưng nằm thế nào cũng không chợp mắt nổi. Trong đầu hiện ra cảnh tượng bác hàng xóm hỏi cô có phải bạn gái Diệp Thiên không, cô bất giác rùng mình.
Không không không, cô sẽ không bao giờ thích một kẻ tầm thường như hắn ta. Sẽ không có chuyện cô trở thành bạn gái của hắn đâu.
Hàn Tuyết bị ám ảnh đến nỗi ngày hôm sau đưa Liên Liên ra ngoài chơi mà mọi người nhiệt tình chào cô sau đó nhắc tên Diệp Thiên thì cổ và mặt cô đỏ bừng. Không phải ngại mà là giận! Cô mới chuyển về mấy ngày, sao họ có thể suy diễn đến thế được hả? Người không biết còn tưởng cô và Diệp Thiên có mối quan hệ mờ ám gì đó!
Đúng hôm ấy Diệp Thiên muốn qua nhà cô đón Liên Liên thì cô ôm con bé đưa tới rồi không nói lời nào đã nhanh chóng đóng cửa.
Ầm.
Tiếng cửa gỗ vang lên đột ngột dọa cho Diệp Thiên và cả Liên Liên đều giật mình.
“Con chọc dì ấy giận rồi à?” Diệp Thiên quay sang nhìn con gái của mình.
“Dạ không ạ.”
Không có ư? Vậy sao hắn thấy như Hàn Tuyết đang dỗi gì đó mà rất xấu hổ không dám nói?