“Nhân Tử…” Cố Hải rên lên một tiếng.
Bạch Lạc Nhân cởi quần lót của Cố Hải, đem vật to lớn của Cố Hải nuốt trọn vào trong miệng, ngón tay đâm về phía cửa mật đạo.
Cố Hải liên tục rên rỉ.
Không khác biệt lắm… Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, hướng về Cố Hải hỏi: “Làm tư thế nào hả?”
Cố Hải hất hàm, “Ngài ở phía trên chứ còn sao nữa.”
Dứt lời đem hông của Bạch Lạc Nhân nâng lên, lại nhấn xuống một cái, Bạch Lạc Nhân trợn tròn hai mắt.
“Không đúng sao…”
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn qua, tiểu nhân tử vẫn còn ở bên ngoài. (không cảm giác gì hay sao mà cứ phải cúi xuống tìm =))) say quá rồi đó Tiểu Bạch =))))
Cố Hải cười cười một tiếng, “Có gì không đúng sao?”
“Chắc là ta thượng ngươi đúng không?”
“Lần này tôi trả tiền.” Cố Hải hảo tâm nhắc nhở một câu.Bạch Lạc Nhân không còn đường lùi, phía dưới đã bắt đầu chuyển động.
“Hắc… chờ một lát.. chờ đã …”
Hai người xoay từ đầu giường tới cuối giường, từ trên giường lăn xuống dưới giường, tư thế ở trên rồi đến đẩy xe rồi nằm nghiêng một bên, cuối cùng đứng ở trên sàn, chọn một tư thế khó. Hai người đứng thẳng, mặt đối mặt, Cố Hải cầm một chân của Bạch Lạc Nhân nâng cao, áp sát lên phía đầu, sau đó cố gắng vào từ bên dưới.
Cố Hải phát hiện ra cơ thể Bạch Lạc Nhân rất mềm dẻo, đã từng vô số lần tưởng tượng thèm muốn được làm tư thế này, cứ như vậy Cố Hải đã cố gắng thực hiện từng động tác vô cùng nhuần nhuyễn.
“A”
Cố Hải đẩy nhanh một hồi, một dòng chất lỏng đặc phun lên bụng cậu.
Cậu cũng cả người mồ hôi, rút ra khỏi cơ thể Bạch Lạc Nhân.
Sau đó, đưa Bạch Lạc Nhân 1800 đồng, còn móc ví đưa thêm 2000 cho cậu ta.
“Đều cho ngươi.”
Bạch Lạc Nhân duyên dáng đếm tiền, hôm nay lương công nhân thật là cao, không những được thoải mái lại còn lời được 2000 đồng.
Cố Hải mỉm cười, ngắm nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt yêu thương, đắm chìm trong hình ảnh của tên ngốc nghếch ấy, thầm nghĩ bụng: Cậu không uống rượu mà vẫn cứ ngốc như vậy thì tốt biết bao.
Ôm Bạch Lạc Nhân, vừa định tắt đèn đi ngủ, đột nhiên cơ thể Bạch Lạc Nhân run lên, con mắt mở ra.
Mẹ ơi! Không phải mình lại làm gì sai chứ?
Không ngờ, khóe mắt Bạch Lạc Nhân chợt đỏ hoe.
“Đại Hải, tôi vừa nằm mơ cậu lại xảy ra tai nạn, mặt đất đầy máu.”
Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân vẫn chưa tỉnh rượu, nhưng nghe cậu nói những lời này vẫn không khỏi đau lòng.
“Đừng sợ.” Cậu vuốt lên mái tóc Bạch Lạc Nhân, ôn nhu dỗ dành, “Chỉ là mơ thôi mà, tôi không phải vẫn đang bình an ở đây sao?”
Bạch Lạc Nhân ôm chặt lấy Cố Hải, “Đại Hải, mạng của tôi là do cậu cứu, hồi đó không có cậu thì tôi đã sớm chết rồi.”
Cố Hải khẽ vuốt ve sau lưng Bạch Lạc Nhân, đau lòng an ủi, “Không sao, đều đã qua rồi.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu cả đời.” Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải nâng cằm Bạch Lạc Nhân, yên lặng nhìn cậu.
“Cậu chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?”
Bạch Lạc Nhân níu tay Cố Hải, rất nghiêm túc nói: “Tôi muốn kết hôn với cậu.”
Cố Hải hít một hơi.
“Gả cho tôi đi, được chứ?” Bạch Lạc Nhân nói với ánh mắt thành khẩn.
Cố Hải xoa xoa đầu Bạch Lạc Nhân, “Tôi ngủ trước đây, hôn nhân không phải trò đùa, chờ mai tỉnh rượu chúng ta sẽ nói lại chuyện này.”
Bạch Lạc Nhân nghẹn lời, “Cậu không muốn? Cậu chê chúng tôi nhà nghèo?”
(nghe câu này của BLN tự dưng thấy đau lòng quá)
“Không có, tôi nào dám chê gì cậu! Tôi thích còn chưa hết nữa là!”
“Vậy sao cậu không đồng ý?”
Cố Hải không nỡ nhìn Bạch Lạc Nhân dáng vẻ thương tâm, lập tức gật đầu, “Tôi đồng ý.”
Bạch Lạc Nhân đấm lên ngực Cố Hải, cười đến chân thật.
Nửa đêm, Bạch Lạc Nhân mơ thấy cậu và Cố Hải đã kết hôn rồi, Cố Hải đứng trước mặt cậu, lần đầu tiên nở nụ cười ngượng ngùng xấu hổ. Bạch Lạc Nhân không ngừng trêu chọc, “Mau gọi chồng, gọi chồng đi…”
(đúng là nằm mơ =))))
Kết quả, Bạch Lạc Nhân xúc động quá, liền đem những lời này nói ra.
Cố Hải đang ngủ, chợt nghe thấy hai chữ “lang quân” (chồng), trong nháy mắt liền tỉnh, trong ngực như quay cuồng hơi nóng, toàn thân mọi tế bào đều sục sôi, từ trong ra ngoài đều nóng.
“Cậu tên gì?”
“Gọi chồng đi…”
Thật là một sự nhầm lẫn đáng yêu biết bao, Cố Hải nhào mạnh tới người Bạch Lạc Nhân, không chút do dự ôm chặt lấy cậu.
Bạch Lạc Nhân cảm giác được sự đau đớn, liền mở mắt, lim dim nhìn Cố Hải.
Cố Hải đang hung hăng hôn lên mặt Bạch Lạc Nhân, vừa hôn vừa rù rì nói: “Chồng đây, chồng ở đây…”
Bạch Lạc Nhân nửa tỉnh nửa say, không hiểu Cố Hải nửa đêm còn động tình cái quái gì không biết.
Cố hải vẫn còn đắm chìm trong lời nói kia không tự thoát ra được, hung hăng chiếm giữ lấy thân dưới, miệng vẫn cứ mãnh liệt hôn Bạch Lạc Nhân không dứt, mãi đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn bối rối.
“Bảo bối, chồng sẽ yêu cậu thật nhiều.”
Bạch Lạc Nhân áp lên khuôn mặt dịu dàng của Cố Hải ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, Cố Hải không có dấu hiệu mỏi mệt nào.
Vừa tỉnh lại liền nhéo má Bạch Lạc Nhân.
Sao đó cầm một xấp tiền đập lên mặt cậu.
“Muốn gây sự à?” Bạch Lạc Nhân rít lên.
Cố Hải vẫn cầm xấp tiền, giả ngu, “Cậu cho tôi tiền?”
“Tiền trong ví tôi sao lại nhiều hơn 2000?” Bạch Lạc Nhân túm lấy tay Cố Hải, “Cậu biết tôi lại uống say , liền nhân cơ hội chơi tôi!”
“Tôi không có…” Cố Hải một mực chối bỏ.
Bạch Lạc Nhân ngửa mặt lên trời thét lớn, “Con mẹ nó tôi phải thao chết cậu!!!”
Hôm nay, Cố Hải lại khom lưng làm điểm tâm…