Nước thật lạnh, cách biệt một trời một vực với thời tiết của đêm dài giữa hè thế này. Cổ tay hắn đột nhiên ướt sũng, thậm chí còn có chút đau.
Ngay lập tức cơn đau đớn kéo Du Hoặc dậy từ giấc mộng, đưa hắn vào trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Có thể nói, hắn chính là người chống lên cái bàn đá kia, còn nói theo cách khác, hắn giống như đang ở một bên xem lại một thời điểm nào đó trong quá khứ của mình.
Thật kỳ lạ, là kẻ đứng một bên xem, hắn lại không biết ai là người bị tạm giam, cũng không biết hệ thống nói ai sẽ rời đi.
Nhưng cảm xúc trong mơ của hắn thế mà lại có chút phức tạp làm sao.
Hắn lấy làm tiếc, nhưng lại nhẹ nhàng thở ra.
Hệ thống lại lần nữa nhấn mạnh một câu:
“Nếu anh ta cứ cư xử bình thường, xác suất thông qua kì kiểm tra rất cao.”
Du Hoặc ở trong mộng xoa xoa ngón tay.
Hắn vẫn nhớ như in những thí sinh chuyển hoá thành NPC đó, có lẽ do Triệu Văn Đồ để lại ấn tượng thật sự rất sâu cho hắn.
Vì thế hắn hỏi: “Có thật là mày để anh ấy đi không?”
Trong dự đoán cũng là ngoài dự đoán.
Hệ thống không dứt khoát trả lời, nó suy xét trong chốc lát mới nói:
“Người quá mức nguy hiểm không thích hợp trực tiếp thả ra như vậy được, tôi sẽ dựa theo các quy định liên quan để xử lí.”
Du Hoặc nhíu mày, ném khăn lông vừa lau tay xong trở về bàn.
“Ngoài ra, cậu đã đến trung tâm kiểm soát hai lần trong tuần này, nhiều hơn một lần so với số lần quy định.”
Du Hoặc trưng bộ dáng một mực mặc kệ nó, hệ thống cũng không truy cứu tiếp, nó khó khi có tự giác như vậy, không lúc nào cũng thì thà thì thầm bên tai người ta.
Số liệu cho thấy, lúc con người đang tắm rửa là thả lỏng nhất, năm giác quan đều sẽ yếu đi. Mặc dù nó có nói chuyện, người đang tắm cũng không lọt vào tai chữ nào.
Một lúc lâu sau, Du Hoặc lau khô tóc, thay một thân quần áo khác, lấy một ly nước rồi đi xuống cầu thang.
Hệ thống lại mở miệng:
“Thí sinh bị giam hai lần này, số lần cậu đi một mình xuống tầng hầm ngầm trong mấy ngày nay nhiều hơn trước kia.”
Du Hoặc dừng bước: “Nếu như mày muốn cho mấy thí sinh chết khát ở đây, thì tự đi mà thử mấy phòng thi nước ấy, chứ đừng chết ở chỗ tao.”
Tới cái này thì hệ thống ngoan ngoãn ngậm miệng.
Du Hoặc trưng một khuôn mặt giám thị lãnh đạm đi vào phòng tạm giam.
Hắn xoay người lại cúi đầu khóa cửa, chợt bên cạnh có thêm một bóng người.
Người nọ bắt lấy cổ tay Du Hoặc một cách nhanh gọn, vòng ra sau lưng, một tay còn lại thuận thế chộp lấy ly nước hắn đưa tới.
“Nước mà đổ thì không có ly thứ hai.” Du Hoặc nghiêng đầu, nói với người phía sau mình.
Bị khống chế như vậy, thế mà hắn lại không tức giận.
Có lẽ là bởi vì đối phương cũng không có thật sự dùng sức, giống như đang giỡn với hắn thôi.
Hắn không nhìn được mặt người ở sau lưng, nhưng lại có thể cảm giác được người nọ dùng tư thế này cứ thế mà lười biếng uống nước.
Những gì có thể nhìn được chính là khuỷu tay của đối phương, áo sơ mi buông lỏng cuộn lên. Hơi thở chỉ thuộc về duy nhất một người khác đang bao phủ tràn trề về đây, mang theo cảm giác áp bách chán ghét của một người không thể sai đi đâu được.
Trong giấc mơ, hơi thở không nói nên lời này lại quen thuộc đến thế.
Du Hoặc trực tiếp bị hơi thở ấy đánh thức.
Bên cạnh có tiếng bước chân vội vã quay lại, còn có tiếng nghị luận thâm thấp. Nghe ra không ít người, nguyên nhân từ một chuyện gì đó mà cảm thấy nôn nóng đây mà.
Trong nháy mắt thì ý thức thanh tỉnh trở lại, cảnh tượng trong mơ bỗng xa vời vụt mất, chỉ còn đọng lại một chút từ trong trí nhớ.
Ngược lại, một số chi tiết nào đó vẫn…
Ví dụ như cổ tay bị ai đó tóm lấy, với thắt lưng bị người ta ghìm lại…… có hơi đau thì phải?
Du Hoặc giữa mơ hồ lại có chút khó hiểu.
Hắn càng thanh tỉnh thì hai chỗ này càng đau.
Boss cảm thấy không đúng lắm.
Hắn nhíu nhíu mày, tiếng Cao Tề lại vang bên tai: “Ê ê ê! Cử động kìa, có phải sắp tỉnh không? Nước đâu? Cô bé à đừng nhỏ mọn vậy, tốt xấu gì hai ta cũng là đồng nghiệp với nhau, mượn cô hai ly nước thì có sao đâu?”
Tiếng của tiểu thư 021 vang lên ngay sau đó: “Còn thuốc nữa.”
“Đúng rồi, còn thuốc hạ sốt nữa. Tính vô nợ của tôi luôn à? Vậy phiền cô trừ thẳng trong thẻ tôi đi, hai ly nước, hai phần thuốc hạ sốt, cứ dựa theo giá tiêu chuẩn trong siêu thị mà trừ, được không?”
021 còn chưa kịp nói, tiếng 922 lại tiếp ngay: “154! Tôi tìm thấy băng gạc rồi! Nhưng không nhiều lắm…… không biết có đủ cho hai người họ dùng không nữa. Biết sớm thì đem hai hộp thịt cuốn luôn rồi.”
154 nói: “Tới nói với tôi làm gì? Cậu có mang được chút thực dụng nào không vậy? Cậu chỉ biết ăn thôi.”
Du Hoặc rốt cuộc mở nửa con mắt, mơ hồ trông thấy 922 chắp tay trước ngực lạy 154: “Em sai rồi, em sai rồi, ai ngờ lần này lại đáng sợ đến như vậy. Lần tới em nhất định sẽ giảm hai hộp.”
“Các cậu làm gì vậy?” Du Hoặc hỏi.
Mới mở miệng xong hắn mới nhận ra giọng nói thoát ra khỏi cổ họng nóng rát, giống như lấy miếng cước chùi nồi chà hai ba cái liền vậy, xương cả người như chảy thành nước tới nơi.
Hắn toan ngồi dậy, Cao Tề liền phóng lại ngay: “Đừng nhúc nhích! Cậu làm ơn ngoan ngoãn đừng nhúc nhích một chút trước đã.”
Ở một chỗ không ai nhìn thấy, 021 cắn cánh môi, ánh mắt lo lắng chạm phải Du Hoặc.
Cao Tề nói: “Giờ cậu có lạnh không?”
“Bây giờ là mùa hè…….” Du Hoặc tức giận mà nói, giọng vẫn khàn khàn như cũ.
“Lại đây, cậu uống chút nước trước đi. Tui với 021 nghĩ cái đã, còn không hết thì để tui đi lấy thêm.”
Du Hoặc duỗi tay muốn lấy, cánh tay lại khựng ngay nửa đường.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao cổ tay mình càng ngày càng đau như vậy, bởi vì chỗ đó đã mất một mảng thịt rất lớn.
Không giống với trầy da xước vẩy lúc bình thường. Máu cũng không có tuôn thành dòng chảy ào ào, chỉ cuồn cuộn không ngừng thấm đẫm ra ngoài, máu đỏ tươi ướt đẫm dinh dính, mơ hồ có thể thấy lộ ra một chút xương trắng.
Nếu không phải nó xuất hiện trên cánh tay hắn, thậm chí hắn còn tự hỏi đây có phải là tay của người sống hay không.
Cao Tề hít sâu một hơi nói: “Có…… có phải cậu đau lắm đúng không?”
Du Hoặc sửng sốt một chút, nói: “Còn ổn.”
Nhưng xấu là thật.
“Cậu chuẩn bị tâm lí đi, xem ra…… kết quả lời nguyền xuất hiện rồi.” Cao Tề nói, “Bọn tôi vừa định cho cậu mấy viên thuốc, xử lý miệng vết thương một chút, nhưng nó…… lại không thể xử lý bình thường được.”
Lần đầu tiên mà bọn họ thấy, vết thương chỉ bị thiếu da, lớn cỡ hai đồng xu.
Mà giờ còn chưa qua nửa tiếng, đã khuếch tán bằng nửa bàn tay, có thể nhìn thấy xương tận bên trong.
Nhìn cũng biết, miệng vết thương thế này sao có thể “còn ổn” cho được, phải đau đến khóc thét mới đúng.
Cao Tề nói: “Bây giờ cậu đang phát sốt, cậu cảm thấy sao rồi? Tui nghĩ tình trạng trầy da nát thịt này sẽ còn tiếp diễn càng ngày càng nghiêm trọng, chúng tôi vừa bàn một tí, cái này hẳn là có liên quan đến gã công tước.”
Qua lời nói của người dân trong thị trấn, khuếch tán lời nguyền như này thường yêu cầu thời gian.
Người dân đó nói, đầu tiên anh ta sẽ sốt cao không ngừng, vài ngày sau bắt đầu trầy da lở loét. Mà Du Hoặc lúc này đã được bao lâu đâu?
“Cái gã công tước kia cứ mỗi một lần sống lại, lời nguyền sẽ khởi động tác dụng một lần. Chúng ta giết gã nhiều lần như vậy……”
Lời nguyền ứng nghiệm trả lại cũng gấp đến hàng chục lần.
Cao Tề nói: “Tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng thuốc hạ sốt vẫn sẽ hấp th……. ủa? Cậu làm gì vậy?”
Ông vừa nói một nửa, Du Hoặc đột nhiên trở mình đứng lên.
Dưới ánh mắt đầy phức tạp của bọn 021, Cao Tề, 922, hắn đi đến bên cạnh Tần Cứu, hỏi: “Anh ấy bị thương mấy chỗ rồi? Sao còn chưa tỉnh nữa vậy?”