Ta nhìn ngọn thương này cũng không khác, Mạnh huynh không nên phủ nhận chứ
Lữ Tống đứng ở bên cạnh cười ha ha nói chen vào
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia cổ quái, nhưng hắn rất nhanh lấy lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười gật đầu
– Ngày đó trên ngọn núi, Mạnh mỗ đúng là cầm trong tay thanh thiết thương này
Mạnh Hạo không phủ nhận
– Thanh thiết thương này có thể coi là một chí bảo
Tại hạ đã tận mắt nhìn thấy nó đả thương đám yêu thú trên ngọn núi, uy vũ của Mạnh huynh lúc đó vẫn còn hiện lên rất rõ trong trí nhớ của tại hạ
Lữ Tống nói tiếp, ánh mắt nhìn thanh thiết thương đã mang theo lửa nóng
Hắn liếc nhìn Thiên Thủy Ngân, ánh mắt hai người nhìn nhau đều mang vẻ bất thiện bởi trong thâm tâm mỗi người đều muốn mình nhất định phải có được thanh thiết thương này
Những câu đối thoại giữa mấy người lọt vào tai đám tu sĩ nước Triệu, bọn hắn liền quay ra tập trung sự chú ý lên thanh thiết thương
Lúc trước, đám người này cũng vì tin đồn Mạnh Hạo có chí bảo trong người nên mới tìm tới gây chuyện, bây giờ trong lòng mỗi người đều đã khẳng định, nhất định đối phương dựa vào thanh thiết thương này mà dương danh, mới khiến đám đệ tử Tử Vận tông khách khí như thế
Ánh mắt Tôn Hoa lộ ra tinh mang
Hắn tiến tới trước mấy bước, liếc mắt nhìn thanh thiết thương mấy lần
– Tuy nhiên, phải nói rằng lúc ấy, Mạnh huynh đã làm đảo lộn toàn bộ lần thí luyện ấy của chúng ta, lại lấy đi rất nhiều đan dược, linh thạch và pháp bảo trên ngọn núi
-, Lữ Tống vừa cười vừa lắc đầu, bộ dáng như không quá để ý
– Việc này
-, Mạnh Hạo cũng cười cười đáp lại, thân thể không tự chủ được mà lui lại sau mấy bước
– Không sao
Trân bảo trên ngọn núi đều là của Tống lão quái
Lão già ấy đã nói, ai có bản lĩnh lấy được thì sẽ là của người ấy
Mạnh huynh đã có thể lấy được, Thiên mỗ cũng cảm thấy vui mừng thay, chỉ là
Mạnh huynh, thanh thiết thương này có thể bán cho ta không? Tử Vận tông ta sẽ trả một cái giá xứng đáng!
Thiên Thủy Ngân bước tới một bước, nhìn chằm chằm vào thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo rồi lên tiếng hỏi
Thanh thiết thương nằm trong tay Mạnh Hạo nên hắn không có cách nào tra xét rõ ràng
Tu vi của hắn còn chưa đạt tới Trúc Cơ, không có linh thức nên không thể nhìn ra hư thực
– Chuyện này
-, Mạnh Hạo hơi chần chừ nói
– Mạnh huynh! Thanh thiết thương này quả thực rất quan trọng với chúng ta, kính xin Mạnh huynh thành toàn cho
Hai mắt Lữ Tống lóe sáng
Hắn biết trước tiên phải được Mạnh Hạo đồng ý trao đổi, sau đó mới có thể tranh đoạt với Thiên Thủy Ngân lúc này cũng đã tiến lên trước, bình tĩnh nói với Mạnh Hạo
– Tống lão quái vốn là người tâm ngoan thủ lạt
Mạnh huynh đã lấy đi không ít bảo vật trên ngọn núi mà lão ấy rất yêu mến
Nếu không có Ngô trưởng lão của Tử Vận tông ta nói đỡ cho mấy câu, Mạnh huynh có thể đã gặp phải nguy hiểm rất lớn
Thiên Thủy Ngân nói xong lại bước thêm một bước về phía trước, khí thế như muốn dọa người, trong lời nói ẩn chứa uy hiếp không che giấu
Đồng thời, đám đệ tử của Tử Vận tông đứng xung quanh lúc này đã tản ra xung quanh như muốn bao vây Mạnh Hạo vào giữa, trong mắt người nào cũng lóe lên tinh mang, ý đồ nhất định phải có được thanh thiết thương mới thôi
– Cây thương này chỉ là một vật bình thường mà thôi
Mạnh Hạo cầm thanh thiết thương trong tay, nhìn đám người đứng quanh rồi nhìn hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống rồi chậm rãi nói
– Mạnh huynh chớ nói đùa như vậy, tại hạ chắc chắn là không nhìn nhầm
Ngày đó trên ngọn núi kia, Mạnh huynh đúng là đã cầm cây thương này
Trên thân thương có một chỗ lõm vào, chính tại hạ đã nhìn thấy
Lữ Tống cười ha hả, ánh mắt đảo qua nhìn thanh thương như khẳng định lời mình nói
Mạnh Hạo khẽ giật mình, không nghĩ người này lại làm việc cẩn thận như vậy
Bản thân hắn là chủ mà còn không để ý trên thân thương có dấu vết gì hay không
Hắn đảo mắt nhìn qua thì quả nhiên có một vệt lõm thật
Biểu hiện của hắn không thoát khỏi ánh nhìn của Lữ Tống làm hắn càng thêm khẳng định chắc chắn là thật
Hắn cười cười, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo
Tuy nói không thể giết người, nhưng hắn còn nhiều thủ đoạn có thể thi triển ra
– Thanh thương này dù là vật bình thường chúng ta cũng muốn mua
Việc này Mạnh huynh không cần phải phủ nhận nữa
Mong Mạnh huynh đừng làm khó chúng ta nữa, nếu không, dù Mạnh huynh có chí bảo trong tay, Tử Vận tông chúng ta cũng là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực, thế lực to lớn vượt ra ngoài suy nghĩ của các hạ
Huống hồ, không phải chúng ta muốn thanh thương này, mà chính là Ngô trưởng lão muốn
Thiên Thủy Ngân lên tiếng, trong lời nói đã nhiều hơn một phần lãnh ý
Sự việc biến chuyển làm đám tu sĩ nước Triệu nhìn nhau, sau đó cùng im lặng
Ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đã có thêm mấy tia trào phúng
Đặc biệt là Tôn Hoa
Hắn mỉm cười nhìn sự việc phát sinh trước mắt, thầm nghĩ để đám người này thăm dò trước cũng tốt, bản thân hắn có thể đứng sau làm ngư ông đắc lợi
Trong mắt hắn, dù Mạnh Hạo có chí bảo trong tay cũng chưa chắc đã dám đắc tội với mấy tên đệ tử Tử Vận tông này
– Nếu Mạnh mỗ không nguyện ý đổi, các ngươi sẽ cướp đoạt sao
Vẻ mặt Mạnh Hạo thay đổi, ánh mắt cũng nhiều thêm một tia lạnh lẽo
– Tông môn chúng ta tất nhiên sẽ không cướp đoạt chí bảo của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu, ngươi đắc tội với chúng ta sẽ chẳng có gì tốt
Huống hồ, nếu chúng ta thật muốn ra tay cướp đoạt cũng không cần phải động tay chân làm gì
Lữ Tống cười lớn, quay mặt nhìn đám đệ tử nước Triệu, khẽ gật đầu, động tác của hắn ngay lập tức làm cho đám đệ tử của nước Triệu hưng phấn hẳn lên
– Mạnh huynh, Thiên mỗ thấy khí phách của ngươi ở trên bảo sơn nên cũng không muốn quanh co lòng vòng
Hôm nay, ngươi phải bán thanh thiết thương này, không muốn cũng phải bán!
Thiên Thủy Ngân lạnh giọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Mạnh Hạo, quả quyết nói
Mạnh Hạo thầm nhủ trong lòng, đám người này đã muốn tìm khổ, hắn đương nhiên sẽ không làm bộ từ bi nhưng lại làm ra bộ đang cân nhắc rất khó khăn, đồng thời bước lui về sau mấy bước, sắc mặt âm trầm
Một lúc lâu sau, hắn mới cắn răng, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vằn lên từng đường tơ máu
– Hay cho Tử Vận tông các ngươi, nếu các ngươi đã nhất định phải mua được nó, vậy hãy ra giá đi
Mạnh Hạo phất tay áo, mang thanh thiết thương cắm thẳng xuống mặt đất, sắc mặt càng trở nên âm trầm, lộ ra bộ dạng đau lòng không cam chịu