Lư Oanh đang đứng bên ngoài xem người hầu của Văn gia hạ trại cho mình, nghe tiếng kêu nàng quay đầu lại, thấy A Đề liền mỉm cười.
Nụ cười của nàng vô cùng ấm áp. A Đề thốt nhiên cũng cười lại, chầm chậm chạy đến bên nàng, khuôn mặt ửng hồng, “A Oanh, ngươi đứng đây làm gì? Qua kia cùng ta nói chuyện đi.”
Lư Oanh ừ một tiếng, rồi cất bước đi sau A Đề.
A Đề vừa đi vừa nhìn, hết ngó đông tới ngó tây, chợt hừ một tiếng rồi bất mãn nói, “Nếu sớm biết Trần gia là loại người này, ta nhất định không có chờ đâu.” Dọc đường đi, đám người lệ thuộc Trần gia cứ nhìn Lư Oanh, mặc dù không tới mức xúc phạm nhưng cũng khiến người khác khó chịu.
Điều này cũng bình thường thôi. Trần Yên xinh đẹp, nổi tiếng khắp Thành Đô. Gia tộc Trần thị, bao gồm cả người hầu đều nghĩ rằng, dựa vào nàng ta có thể đưa cả họ một bước lên mây cao. Có điều bọn họ không nghĩ tới, họ kỳ vọng vào Trần Yên nhiều như thế, nhưng nàng ta lại để lộ tiếng xấu khi đối mặt với Lư Oanh và trước cả những công tử tiểu thư khác. Bản chất xấu xa, người ta biết rồi, ai còn thích nàng ta nữa chứ?
A Đề không thích Trần Yên chút nào, mím môi rồi cười lạnh một tiếng, “Bọn chúng dám nói ngươi là thôn nữ quê mùa, nhưng bọn chúng không phải cũng từ thôn quê tới đó sao? A Oanh, ta đã nói rồi, nếu bọn họ dám gây bất lợi cho ngươi, ngươi nhớ lập tức nói với ta, ta sẽ phái người đến trút giận thay ngươi.”
Lư Oanh cười cảm kích, “Đa tạ ngươi, A Đề.”
A Đề đắc ý nhếch cằm lên, chợt nhìn ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trở nên ảo não. Nàng ta thở dài, “A Oanh, ngươi nói xem, Vương ca ca vì sao lại không thích ta? Ngươi nhìn đi, hắn vừa thấy ta, liền quay đầu làm bộ như không thấy.”
Lư Oanh theo ánh mắt của nàng ta nhìn lướt qua Vương Thượng, trong lòng thầm nghĩ: Có thể là hắn đối với cô nương này không có cảm tình. Nàng biết vậy, nhưng tuyệt đối không nói ra, đây là chuyện liên quan đến danh tiếng cả một đời người. Vì thế, đáp lại A Đề, nàng chỉ thở một hơi dài.
Cách đó không xa, Tiêu Yến đang cùng đám người cười cười nói nói, thấy A Đề liền vội vàng chạy đến. Trong phút chốc, bên đống lửa rực cháy, mấy cô nương đã vây quanh hai người Lư Oanh với A Đề.
Đám người đang trò chuyện thì một giọng nam ôn hòa từ đâu truyền đến, “Lư cô nương, vừa rồi tiểu muội ta vô lễ, mong cô nương lượng thứ.”
Lư Oanh quay người lại, nở nụ cười dịu dàng với Trần Thuật. Người này thường ngày thập phần nho nhã, trên mặt luôn cười ôn hòa, khi nhìn người khác thì ánh mắt cực kỳ chăm chú, khiến cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy cần phải coi trọng.
Lúc này, Trần Thuật ôn nhu nhìn Lư Oanh một cách chăm chú. Nếu nàng không biết vừa rồi mình nghiêm khắc với muội muội hung ác của hắn, không chừng còn nghĩ rằng hắn đối với nàng có hảo cảm.
Lư Oanh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn, kìm lòng không được mà rùng mình một cái. Nàng nâng chén rượu lên nói, “Trần công tử nặng lời rồi, A Oanh nào dám.”
Không đợi Trần Thuật đáp lời, A Đề bên cạnh đã lên tiếng, “Trần công tử, A Oanh là bằng hữu tốt của ta. Ta cảnh cáo ngươi, ta không cho phép ngươi vì muội muội ngu xuẩn kia mà ra mặt!”
Trần Thuật vội vàng trả lời nhẹ nhàng, “Không có việc như vậy. Tiểu muội tự làm thì tự chịu.”
A Đề hừ một tiếng, dạy dỗ hắn thêm vài câu. Kế đó, vài người của Trần gia liền bước tới.
Đêm nay, vài công tử của Trần gia đi tới đi lui mời rượu, đáp lễ. Nói đi nói lại, đều là chuyện muội muội nhà mình nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không biết suy nghĩ trước sau. Đám người nghe vậy cũng tỏ ra thông cảm, quyết định không cần đem chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, lời đồn nhiều quá sẽ làm hư chuyện chung thân của nàng.
Nói mãi một hồi, đám công tử tiểu thư cũng xuôi lòng. Xem ra Trần Yên kia chẳng phải dạng ác độc thâm hiểm gì, chỉ la không có đầu óc mà thôi.
Thấy mọi người đã hiểu, huynh đệ Trần thị thở phào nhẹ nhõm. Có điều, nơi này ai cũng biết cả rồi, chỉ là họ hứa hẹn với nhau không nói ra mà thôi, chuyện hôm nay dẫu sao cũng lừa gạt gia tộc họ rồi. Cũng vì chuyện này, chẳng những Trần Yên không được lòng quý nhân mà ngay cả công tử thế gia của Thành Đô, chỉ sợ sẽ không lựa chọn đến nàng.
Đêm nay lại là một đêm trăng sáng.
Vầng trăng uốn cong một vòng, lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm, vài đám mây nhẹ nhàng vờn quanh. Trong tiếng cười của bao người, ngẫu nhiên có một cơn gió thổi qua. Gió lướt nhẹ trên thân người, mềm mại, ấm áp; vừa mang hơi mát, vừa ấm thân người, tựa như tâm hồn mùa xuân xao động.
Văn Khánh uống rượu liên tục. Bên cạnh hắn, Vương Thượng chống hai tay ra sau ót, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng giữa không trung.
Bên này, Lư Oanh cũng im lặng. Nàng nghiêng đầu nhìn ra phía xa, núi cao trùng điệp một màu đen đặc. Nghe tiếng cười khúc khích của các cô nương, nàng thầm nghĩ: ‘Sau này A Vân cùng họ quen biết, so với mình nói chuyện càng dễ dàng hơn, khéo léo vui đùa hơn. Đợi đệ ấy đến Thành Đô, mình sẽ đưa đệ đến đây gặp họ một hai lần, những lần kế tiếp, đệ có thể một mình chung vui cùng họ”.
Lư Oanh biết rõ, giao du là điểm yếu của nàng. Thực tế, nàng chưa từng có ý nghĩ giao du với đám người họ để đạt được mục đích của mình.
Nàng còn đang suy nghĩ, bất thình lình, từ sau quan đạo truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm.
Tiếng vó ngựa vang dội liên hồi, cơ hồ là không ít người. Ở nơi này, ngựa cực kỳ quý giá, đắt tiền mà lại có nhiều như vậy, xem ra, nếu không phải là vương tôn công tử, thì cũng là quan binh xuất trận.
Trong chốc lát, mọi người đều quay đầu nhìn. Cuối quan đạo, họ thấy người đông nghìn nghịt, hơn mười ngọn đuốc rực sáng.
Nhìn ánh lửa, Trần công kinh hãi thốt lên, “Có điểm kỳ quái!”
Mọi người lại nhìn theo hướng hắn.
Trần lão gia đứng dậy, chăm chú một hồi rồi nói, “Cùng lắm khoảng ba mươi người, tại sao tiếng vó ngựa dồn dập như thể trăm kẻ đang cưỡi? Đúng rồi! Chắc chắn là đã được huấn luyện, là kỵ binh đang làm nhiệm vụ thì phải.”
Hắn vừa nói xong, mọi người liền tò mò. Dù sao, hộ vệ họ đem theo cũng ba bốn trăm người, so với ba mươi tên đang trên ngựa kia không đến nỗi quá mức sợ hãi.
Giọng A Đề thanh thúy vang lên, “A Oanh, ngươi đoán xem họ là ai?”
Lư Oanh ngẩng đầu, nàng nhìn vào bóng tối mênh mang, ánh đuốc càng lúc càng gần, lắc đầu, “Ta đoán không ra.”
Màn đêm yên tĩnh như vậy, ba mươi người kia đến liền làm xao động cả vùng không gian. Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn. Nhìn họ mỗi lúc tiến gần, Vương Thượng rầu rĩ không vui nói, “Ta biết đó là ai.”
Đám đông đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Vương Thượng nhíu mày, ánh mắt nhìn chăm chăm phía trước, trầm giọng nói, “Hôm nay lúc hỏi đường, ta mơ hồ nghe được vài chuyện. Người ta nói, người này là một người có quyền chức rất cao, từ Lạc Dương tới.”
Nói đến đây, hắn ồ lên một tiếng, “Bọn họ đã dần chậm lại, không chừng cũng giống như chúng ta, nghỉ chân ở nơi này chăng?”
ღ Chương 89: Thiếu niên tướng quân ღ