Nhiễm Văn Ninh nhíu mày, kì lạ hỏi: “Cậu có ý kiến gì với Yến Lân à? Cậu ấy có hợp với tôi hay không thì sao cậu biết được?”
Thiếu niên nọ tạm thời cạn lời, chỉ có thể đáp: “Tùy anh vậy.”
Sau khi về đến kí túc xá, Trì Thác có tin vui muốn nói với mọi người, vườn Tây có phát quà cho “Ánh sáng” bọn họ.
“Gì? Tiền hả? Khen thưởng bao nhiêu anh?” Nhiễm Văn Ninh gặm táo, hỏi.
Trì Thác cầm một tờ giấy trắng, quơ quơ trước mặt ba người họ, “Du lịch Nhật Bản năm ngày.”
Nhưng ba người còn lại cũng chả tỏ vẻ vui sướng gì cả.
Giang Tuyết Đào hỏi trước: “Cậu chắc chắn là đi du lịch hả? Đừng bảo là có sắp xếp khảo sát hay ba đồ gì linh tinh nữa nhé.”
Nhiễm Văn Ninh tiếp tục đặt câu hỏi: “Hạng Cảnh Trung có hố tôi nữa không vậy?”
Còn Lâm Nhất, cậu ta không nói ra câu nghi vấn nào mà chỉ nói một câu khẳng định: “Không có hứng, tôi không đi.”
“Cái này chỉ là đi thăm quan chơi chơi thôi, mấy cậu đừng có nghĩ nhiều…” Trì Thác thật sự dở khóc dở cười, hình như ba tên này đều cảm thấy đội thứ hai muốn gài bẫy họ hay gì đó, “Đội mình gần đây cống hiến nhiều lắm, Giang Tuyết Đào cũng đúng lúc tỉnh rồi, mình xem cái này như khen thưởng thôi ha.”
Thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là đi chơi thôi à. Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào vẫn cảm thấy rất vui vẻ, có thể đi chơi là được rồi. Thế nhưng, Lâm Nhất lại cảm thấy u sầu không vui, cậu ta vô cùng không muốn tham dự mấy chuyện như vậy.
“Lâm Nhất, tuổi cậu như thế mà không thích đi chơi à?” Giang Tuyết Đào hỏi cậu ta.
Lâm Nhất phản biện, “Tôi không thích chỗ đông người.”
“Chỉ có mấy người trong đội mình thôi mà.” Trì Thác thêm một câu.
Lâm Nhất giải thích: “Mấy anh sẽ đi mấy nơi có nhiều người.”
“Cậu hướng nội quá, như vậy là không có được.” Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ mấy anh lớn như bọn tôi phải nới rộng vòng tròn giao lưu của đứa em trai nhỏ tuổi nhất đám này ra mới được, thậm chí còn quyết chí hô biến Lâm Nhất thành một tên riajuu tiêu chuẩn.[1]
Rất nhanh sau đó, Lâm Nhất đã không còn kiên trì để nói chuyện với mấy tên đồng đội này nữa. Cậu ta thẳng thắn ra ngoài một mình, tiện thể đi tìm Hạng Cảnh Trung bảo anh ta sắp xếp vài chuyện cho mình, dù sao thì cậu ta cũng vẫn không muốn đi chơi với một nùi người như vậy.
“Tính cách của cậu hoạt bát hơn nhiều rồi, hay đi chơi chút cho khuây khỏa.” Hạng Cảnh Trung đáp, chắc như đinh đóng cột.
Lâm Nhất không chấp nhận lí do như này, “Tôi mà không có mặt, mấy cái mộng cảnh này sẽ dễ có chuyện, tôi ở lại đây để quản lí con dê ngu đi thôi.”
“Vậy mang theo cậu ta đi luôn ha, dù sao có đi đâu thì cậu ta cũng vào được ‘Kawagebo’ rất dễ dàng.” Dứt lời, Hạng Cảnh Trung ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt buồn bực của Lâm Nhất, “Cậu với ngu muội cũng khá tốt mà, vấn đề cũng không lớn lắm. Đi chơi chút đi.”
“Ngu muội khác Ngô Côn Phong. Mấy anh thích làm cái này, không có nghĩa là tôi thích làm như vậy.” Lâm Nhất lạnh giọng nói.
Hạng Cảnh Trung nghe được cậu ta nói sẽ chọn thứ mình thích hoặc có hứng thú, “Hả? Cậu có thích làm gì đó à? Tiện đây nói tôi nghe xíu đi?”
Sự kiên nhẫn của Lâm Nhất sắp bị mài mòn lần thứ hai, cậu ta quăng một ánh mắt không vui về phía Hạng Cảnh Trung, “Anh đừng có xài khái niệm của mấy anh để gán ghép lên tôi. Thích cái gì, tính cách ra sao không thể trở thành lí do ở chỗ tôi được.”
Người đàn ông sở hữu một đôi mắt đào hoa nọ buông tài liệu trên tay xuống, sau đó cười cười nhìn thiếu niên kia. Người thiếu niên này đã thật sự thay đổi một chút, trở nên rất có tình. Đây là lần đầu tiên mà Hạng Cảnh Trung trông thấy cậu ta biểu đạt nhiều loại cảm xúc tiêu cực như thế, trông chẳng khác nào một người bình thường cả.
Xem ra lúc trước, sắp xếp Nhiễm Văn Ninh vào “Ánh sáng” là một quyết định đúng đắn.
“Cậu có thể đi thử mà, dù sao sau này cũng chả biết lúc nào cậu mới tỉnh lại được.” Hạng Cảnh Trung đứng dậy, rót một chén trà cho Lâm Nhất. Lúc đẩy chén trà về phía cậu ta, anh còn tiện thể nói thêm:
“Thật ra từ đó đến giờ, cậu cũng không thể giải thích được lí do vì sao mình thích uống hồng trà hơn.”
“Có lẽ cậu sẽ gặp được một vài điều mà mình thích.”
“Đúng không, Yến Lân.”
Mặt nước của ly hồng trà kia phản chiếu một khuôn mặt đang trong thời kì từ thiếu niên chuyển sang thành niên. Lúc chén trà kia được cầm lên, mặt nước sóng sánh khiến khuôn mặt ấy nhòe đi chút ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra những góc cạnh lạnh lùng và tinh xảo nguyên bản của người nọ.
…
“Sao tự nhiên tôi phải đi qua Nhật Bản chơi với mấy người?” Ngô Côn Phong ngồi trên máy bay, vẫn còn khá rầu về việc này, “Tôi là một dẫn đường, sao tự nhiên cứ phải đi chung một chỗ với đám khai thác mấy anh?”
“Côn Côn, đây là do định mệnh đã sắp đặt sẵn.” Nhiễm Văn Ninh mở một quyển tạp chí, đọc chăm chú.
Ngô Côn Phong thảy một ánh mắt hung dữ về phía Nhiễm Văn Ninh, “Cậu gọi ai là Khôn Khôn?”[2] Nhưng đột nhiên, cậu ta lại vặn nhỏ âm lượng, lí nhí hỏi Nhiễm Văn Ninh: “Mấy người làm gì Lâm Nhất vậy, sao cậu ta trông cứ không vui thế nào ấy?”
“Tụi tôi kéo một tên hướng nội ra khỏi ổ.” Nhiễm Văn Ninh lật tạp chí mấy lần mới tìm được nội dung mà mình thấy hứng thú.
Ngô Côn Phong nhíu nhíu mày, oán trách: “Mấy người có biết tôi cũng hướng nội không, sao tự nhiên cũng kéo tôi ra ngoài rồi?”
“Tôi cũng không rõ nữa. Tôi còn tưởng cậu là keo dán sắt 502 đấy.” Nhiễm Văn Ninh đóng tạp chí, sau đó nhìn Ngô Côn Phong.
“Cứ hễ mà đi với đám thần tiên mấy cậu, tôi luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì không hay xuất hiện.” Ngô Côn Phong cầm lấy cuốn tạp chí trong tay Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh mở điện thoại di động ra lướt lướt một chốc, sau đó nói với Ngô Côn Phong: “Ui giời chuyện gì, chỉ có đi chơi thôi cha, không tin cậu hỏi người phụ trách của mình ấy. Trì Thác!”
“Sau khi vào chức chính thức rồi, Trì Thác đâu phải người phụ trách của tôi nữa đâu.” Ngô Côn Phong nhắc nhở.
Trì Thác và Giang Tuyết Đào đều tự nhắm mắt nghỉ ngơi, không rỗi hơi quan tâm tới hai người họ. Lâm Nhất đang chống cằm, nhìn tầng mây lớp lớp trôi ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt phản chiếu trên cánh cửa thủy tinh cũng hiểu tốt nhất là đừng có ai đến chọc cậu ta.
Mấy người “Ánh sáng” của họ ngồi trong khoang trước. Ở một nơi chếch phía sau bọn họ, còn có một cô bé có dáng người nhỏ xinh nữa. Cô gái này để kiểu tóc ngắn che lại lỗ tai, là kiểu đầu nấm đánh rối điển hình. Cô vươn tay kéo áo khoác len màu hồng nhạt của mình chặt lại một chút, đồng thời tháo kính cận của mình xuống.
“Ngủ trước một chút thôi.” Bách Lý Tiểu Gia nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.