【 Đầu tiên, xin mời đương kim vô địch của chúng ta lên bốc thăm! 】 MC nhìn về phía MY,【 Ai sẽ đại diện cho MY nào? Ha ha, tất nhiên là đội trưởng của họ rồi! 】
MY không mất nhiều thời gian để do dự mà đưa thẳng đội trưởng kiêm người đi đường giữa của mình lên sân khấu.
Chàng trai có vẻ ngoài trưởng thành với vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh MC, hắn đưa tay vào trong rương rồi lấy ra một quả cầu màu tím có số 4.
MC: 【MY đã rút được số 4! 】
Theo lời dẫn của MC, những slot đánh của số 4 trên màn hình lớn đều được đổi thành “MY”.
“Số 4…… Thế là đánh lúc 1 giờ chiều hôm nay à?” Hàn Lãnh nhìn vào bảng.
“Ừ.” Diệp Hồng đáp lại, “Hôm nay đánh buổi chiều thì sẽ tốt hơn, còn có thời gian để chuẩn bị. Nếu đánh trận đầu tiên vào buổi sáng thì đúng kiểu vừa biết đối thủ là ai đã phải ngồi vào đánh luôn rồi, không kịp chuẩn bị chút nào thì thảm lắm.”
Lạc Nhất Minh: “Không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo phải đánh ngay sáng nay nhỉ.”
Đội thứ hai lên bốc thăm là KID, bóng xanh – số 2 —— trận đầu buổi sáng nay.
Lạc Nhất Minh: “Pfft ——”
Diệp Hồng: “Ha ha ha, nói gì được nấy!”
Hàn Lãnh: “Nhưng mà KID mạnh lắm, đội nào gặp bọn họ mới là đội xui,mới sáng ra đã phải đánh trận đầu tiên rồi, làm gì chuẩn bị kịp.”
Trong trận chung kết của vòng thăng hạng, MC cho rằng PG và ANE chính là kẻ địch của nhau.
Đối với ANE mà nói thì có lẽ điều này là đúng, nhưng đối với PG, kẻ địch của họ từ trước tới nay chỉ có một cái tên mà thôi, không phải ANE mà là KID.
Đây chính là đội tuyển đã thẳng tay đuổi cổ Phương Lạc Phàm khi tay y bị thương, cũng chính là kẻ đã chèn ép Lạc Nhất Minh, không cho cậu ta ra trận thi đấu chỉ vì lối chơi áp sát của mình, thế nên độ thù hận của PG dành cho cái tên này đã lên tới đỉnh điểm.
Phương Lạc Phàm có nằm mơ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc thất bại của KID, còn Lạc Nhất Minh cũng chỉ ước gì có thể bắn tan cái đội đã chơi xỏ mình trong suốt một thời gian dài.
Không cho Lạc Nhất Minh ra trận cũng không cho cậu ta đi tìm bến đỗ mới, mặt của KID đúng là quá dày!
Nhưng sức mạnh của KID vẫn còn ở đó —— á quân mùa trước, quán quân vòng đấu giao hữu, PG có muốn thấy họ thua cuộc tới cỡ nào thì điều đó cũng là khó.
Cũng không biết giờ bọn họ mà đấu với KID thì sẽ ra sao.
Đội thứ ba lên sân khấu là JOK, cầu màu xanh lá —— số 6.
Thứ tư là Bal.C, cầu màu nâu —— số 7.
Thứ năm là Rule, cầu màu đen —— số 8 hào.
“Bal.C đánh với Rule à?” Diệp Hồng nhướng mày, “Hai đội này ngang ngửa nhau, chắc sẽ giằng co lắm đây.”
“Cũng không hẳn là thế.” Người trả lời hắn là Tần Phi, “Vị trí của Rule và SOS là ngang nhau, nếu nói phong độ của SOS tụt dốc là vì tuổi tác thì phong độ của Rule đi xuống là vì đội hình.”
Đội tuyển mang tên Rule tập hợp toàn các tuyển thủ thích chơi one champ, trừ khi tướng tủ bị ban thì ai nấy cũng chỉ chơi đúng một tướng duy nhất, vừa cố chấp lại cứng đầu.
Bọn họ cho rằng chỉ cần chơi thạo một con tướng thì có thể vô địch thiên hạ, nhưng họ lại không biết được rằng, sau biết bao mùa giải, các đội tuyển khác đã nghiên cứu kỹ đội hình cùng lối chơi của họ và đưa ra những bài đánh khắc chế.
“Mùa này mà Rule vẫn còn dậm chân tại chỗ như vậy thì sẽ phải trả giá đắt.” Tần Phi dự đoán.
Đội thứ 6 lên rút thăm là Skr.1, bóng màu cam —— số 5.
Có nghĩa là đối thủ của họ sẽ là số 6 – JOK.
Diệp Hồng: “Tiêu rồi.”
Hàn Lãnh: “Trận đầu đã gặp ngay JOK, tiêu rồi x 100.”
Đội tuyển mang tên Skr.1 có thể nói là nằm ở một thái cực hoàn toàn khác so với Rule, nếu như Rule dậm chân tại chỗ thì Skr.1 là đội tuyển hay lên cơn động kinh —— từ trước tới nay, bọn họ chưa bao giờ có một đội hình cố định, khi đánh luôn đem ra những đội hình mới để thử nghiệm, đánh tới đâu hay tới đó, thế nên để lộ rất nhiều sơ hở khiến thứ hạng mãi vẫn không tăng được.
Nhưng phong cách này có vẻ hơi quen quen nhỉ?
Kinh Vũ im lặng nhìn sang đám đồng đội của mình.
Tiết mục rút thăm đã sắp xong, chỉ còn ại hai đội tuyển cuối.
ANE lên trước, rút được cầu đỏ —— số 3.
Đối thủ của bọn họ là đương kim vô địch mùa trước: MY.
Fly là người lên sân khấu, hắn trơ mắt nhìn slot của số 3 trên màn hình lớn bị đổi thành ANE.
Lạc Nhất Minh cười to: “Ha ha ha! Hóa ra còn có đội thảm hơn cả Skr.1! Đánh với đội vô địch!”
Cậu ta cười xong mới nhận ra các anh của mình không ai nói gì cả, vừa quay lại đã thấy Hàn Lãnh đang cau mày, cùng với Diệp Hồng đang khóc không ra nước mắt.
Lạc Nhất Minh không hiểu: “Mọi người sao vậy?”
Tần Phi bình tĩnh mà liếc cậu ta một cái: “Em xem số cuối cùng còn sót lại là số mấy?”
Lạc Nhất Minh nhìn màn hình lớn: “Số 1 —— Wow! Chúng ta là số 1!”
Diệp Hồng thở dài: “…… Em nhìn xem đối thủ của số 1 sẽ là ai?”
Lạc Nhất Minh nhìn kỹ, mếu ngay tại chỗ: “KID……”
—— trận đầu tiên của sáng hôm nay, PG vs KID.
Vài phút trước, bọn họ còn thấy thương thay cho số phận của những ai phải gặp KID ngay trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay.
Vài phút sau, bọn họ chỉ biết nhìn con số 1 mà câm nín.
Theo lời mời của MC, Kinh Vũ bình tĩnh đứng dậy để lên lấy quả cầu còn sót lại cuối cùng: màu vàng – số 1.
Khán giả ai cũng thở dài cho số phận của PG —— đúng là xui xẻo.
ANE cũng không khỏi cảm thán: “Cứ tưởng chúng ta đã thảm lắm rồi, ai ngờ PG còn thảm hơn.”
Một đội là kẻ lót đường bị bảy đội tuyển khác bón hành trong mùa trước, một đội là quán quân vòng đấu giao hữu trong mùa này.
Hai đội tuyển với bậc hạng khác xa nhau như thế là lại gặp nhau trong tình huống chưa có sự chuẩn bị trước.
Trận đấu của họ sẽ thành thế nào đây?
MC lại nói thêm gì đó nhưng PG đã hoàn toàn không nghe được gì nữa, Kinh Vũ lo lắng hỏi Lạc Nhất Minh: “Anh nhớ là KID thích chơi đội hình hai xạ thủ đúng không? Họ hiểu chất tướng xạ thủ lắm à?”
Lạc Nhất Minh im lặng một lát rồi mới đáp, nhưng câu trả lời của cậu ta lại là: “Không có xạ thủ nào mà KID không chơi được.”
Nghe thế, Kinh Vũ còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Nhất Minh đã nghiêm túc nói: “Nhất định không được để thua trận này! Em thà thua ANE còn hơn, tuyệt đối không được để KID đánh bại!”