Lâm Thu Thạch nhìn Đàm Táo Táo một cái.
“Có đôi khi ngốc nghếch ngược lại là chuyện tốt.” Đàm Táo Táo có chút mờ mịt, “Cửa thứ năm của tôi cũng sắp tới…… Chờ tới cửa thứ sáu……”
Hắc Diệu Thạch không nhận cửa độ khó khăn quá lớn, đến lúc đó Đàm Táo Táo cũng chỉ có thể qua một mình. Cô ta nhớ tới bộ dáng lúc mình đau khổ cầu sinh ở cánh cửa thứ nhất, lòng có xúc động, không khỏi thở dài.
“Thôi, không nói cái này.” Đàm Táo Táo vực lên tinh thần, “Phim mới của tôi sắp chiếu, đến lúc đó anh nhất định phải tới xem đấy.” Cô ta lấy ra hai tấm vé đưa cho Lâm Thu Thạch, làm mặt quỷ với hắn, “Còn có thể mang một người tới.”
Lâm Thu Thạch cất vé đi, cười nói được.
Hai người đang nói chuyện phiếm, chuông biệt thự lại vang lên, Lâm Thu Thạch đi qua vừa nhìn, phát hiện là Ngô Kỳ bạn hắn.
Từ khi dọn đến nơi đây, hắn với Ngô Kỳ ít liên hệ đi nhiều, chỉ là thỉnh thoảng ăn cùng nhau vài bữa cơm. Không nghĩ tới hôm nay Ngô Kỳ sẽ đột nhiên tới đây thăm hắn. Nhưng hắn cảm thấy bộ dáng Ngô Kỳ hình như không quá đúng, cả người tiều tụy vô cùng, thậm chí có chút gầy đi.
Lâm Thu Thạch mở cửa, nói: “Ngô Kỳ, cậu làm sao vậy?”
Giọng Ngô Kỳ nghẹn ngào: “Lâm Thu Thạch, bạn gái tớ, bạn gái tớ đã chết……”
Lâm Thu Thạch ngây ngẩn cả người, hắn nói: “Cậu vào đi!”
Ngô Kỳ đi vào nhà, lại là trông thấy Đàm Táo Táo ngồi trên sô pha, ánh mắt toát ra vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh, loại kinh ngạc này liền biến thành đau khổ, anh ta nói: “Ngay hơn mười ngày trước, cô ấy nhảy xuống trước mặt tớ!”
Lâm Thu Thạch nháy mắt nghĩ tới mấy cái ví dụ đêm qua Nguyễn Nam Chúc nói với hắn, yết hầu hắn hơi hơi nuốt một chút, nói: “Cậu bình tĩnh một chút, từ từ nói.”
Ngô Kỳ ngồi xuống sô pha, cơ thể hơi hơi phát run, nói sự tình phát sinh cho Lâm Thu Thạch.
Hơn mười ngày trước, Ngô Kỳ làm xong ca đêm về nhà, về đến nhà liền thấy bạn gái mình ngốc ngốc ngồi trên sô pha.
Sau khi nhìn thấy Ngô Kỳ, bạn gái đột nhiên khóc lên, Ngô Kỳ hỏi cô ta khóc cái gì, cô ta lắc đầu nói: “Có người hại em, có người hại em, hắn ta cướp cửa của em, hắn ta cướp cửa của em ——”
Ngô Kỳ lúc ấy còn tưởng rằng cô ta chịu oan ức gì ở bên ngoài, đang muốn dò hỏi một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào, lại thấy đột nhiên cô ta đứng lên, hướng tới cửa sổ nhảy thẳng ra ngoài. Cửa sổ kia vừa lúc không đóng, cả người cô ta cứ như vậy rơi xuống ngoài cửa sổ, mà Ngô Kỳ đến lúc này mới phản ứng lại.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Bạn gái Ngô Kỳ từ tầng 16 rơi thẳng xuống, đáp đất nát nhừ.
Cảm xúc của Ngô Kỳ lập tức khủng hoảng, gọi 120 báo cảnh sát, nhưng những hành động này cũng không thể nào cứu vớt bạn gái mình từ trong tay Tử Thần, anh ta vĩnh viễn mất đi cô ta.
Bạn gái Ngô Kỳ tử vong một cách ly kỳ, may mắn trong nhà có lắp cameras, đã quay lại hết thảy, bằng không Ngô Kỳ có mười nghìn cái mồm cũng nói không rõ.
“Tớ không hiểu cô ấy làm sao vậy.” Ngô Kỳ khóc lóc, “Một tháng này tớ đều mơ ác mộng, mỗi tối đều mơ thấy cô ấy nói những lời này, tớ không rõ, cái gì gọi là có người hãm hại cô ấy?”
Sau khi bạn gái Ngô Kỳ xảy ra chuyện, cũng làm rất nhiều điều tra, mới đầu anh ta tưởng có người bắt nạt bạn gái mới đưa đến chuyện như vậy, nhưng sau khi điều tra lại không hề phát hiện có người như vậy tồn tại. Gần đây bạn gái rất bình thường, mỗi ngày công ty trong nhà hai điểm một đường, không hề cùng bất luận kẻ nào xảy ra cãi nhau, cũng không hề kết thù với bất luận kẻ nào.
Nhưng kể cả như vậy, cô ta vẫn đột ngột chết đi.
Lâm Thu Thạch cùng Đàm Táo Táo lúc nghe thấy câu “Hắn ta cướp cửa của em” mà Ngô Kỳ miêu tả, biểu tình trở nên có chút căng chặt, hiển nhiên hai người đều hiểu hàm nghĩa của những lời này, nhưng trước mặt Ngô Kỳ, Lâm Thu Thạch lại không thể nào giải thích.
Hắn không nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra ở trên người người bạn tốt nhất của mình, cho nên trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Lâm Thu Thạch nói: “Ngô Kỳ……” Hắn muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại cảm thấy lời an ủi thật sự là quá vô lực.
Bất kể hắn nói cái gì, đều sẽ không làm Ngô Kỳ cảm thấy tốt lên, vì thế trong lúc nhất thời phòng khách rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở thấp thấp của Ngô Kỳ.
Đàm Táo Táo thấy thế không đành lòng, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Ngô Kỳ, muốn để anh ta lau lau nước mắt.
Ngô Kỳ nhìn Đàm Táo Táo, sau khi lau nước mắt cảm xúc hơi thu lại, anh ta nói: “Cảm ơn.”
Đàm Táo Táo nói: “Người chết đã qua đời…… Nén bi thương.”
Ngô Kỳ cười khổ, hiển nhiên là không thể tiêu tan chuyện bạn gái chết.
Lâm Thu Thạch vẫn duy trì trầm mặc, trên thực tế hắn đang tự hỏi về những lời bạn gái Ngô Kỳ nói, cái này làm hắn nhớ tới chuyện Nguyễn Nam Chúc đã từng dặn dò qua.
“Đừng để người khác biết thân phận của anh ở ngoài cửa, nếu không có thể sẽ xuất hiện tình huống cướp cửa.” Nguyễn Nam Chúc lúc ấy nói như vậy. Mà từ lời kể của Ngô Kỳ, là có thể biết, bạn gái anh ta, hẳn chính là đã trải qua chuyện như vậy.
Tiếng Ngô Kỳ khóc dần dần ngừng, có vẻ anh ta hơi ngượng ngùng chuyện cảm xúc mình mất khống chế, biểu tình trở nên có chút xấu hổ.
Đàm Táo Táo thấy thế đúng lúc đứng lên, nói mình còn có việc liền đi trước, Lâm Thu Thạch nói tạm biệt với cô ta, nhìn theo cô ta rời đi.
“Cậu thì sao, Thu Thạch.” Ngô Kỳ nhìn quanh phòng khách biệt thự, “Cậu ở chỗ này thế nào?”
“Khá tốt.” Lâm Thu Thạch nói, “Tớ rất thích nơi này.”
“Cậu thích thì tốt.” Ngô Kỳ nói, “Trước kia tớ rất lo lắng cho cậu, hiện tại nhìn cậu vẫn ổn, cũng liền an tâm rồi.”
Lâm Thu Thạch nói: “Hôm nay cậu có việc gì thế? Không có việc gì thì ở chỗ này một đêm đi, tớ làm cơm chiều cho cậu.”
Ngô Kỳ trầm mặc một lát, từ chối ý tốt của Lâm Thu Thạch, khăng khăng lựa chọn rời đi. Lâm Thu Thạch nhắc lại nói anh ta có việc thì gọi điện thoại cho mình, Ngô Kỳ gật đầu nói được.
Sau khi tiễn Ngô Kỳ đi, Lâm Thu Thạch đứng ở cửa đã lâu không nhúc nhích, vừa quay đầu lại thấy Trình Thiên Lí bê mâm đựng trái cây đứng phía sau hắn, biểu tình hơi lo lắng, bên cạnh cậu ta là Trình Nhất Tạ, trên mặt không có biểu tình gì, tuy rằng hai người là song sinh, lại rất dễ dàng phân biệt.
“Lâm Thu Thạch, anh không sao chứ.” Trình Thiên Lí vừa rồi ở trong phòng bếp vẫn luôn không dám ra đây, sợ quấy rầy Lâm Thu Thạch với Ngô Kỳ nói chuyện, bọn họ cũng nghe thấy chuyện Ngô Kỳ miêu tả, cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không có việc gì.” Lâm Thu Thạch nói, “Tôi không có việc gì.” Có việc chính là Ngô Kỳ.
“Loại chuyện này…… Thường xuyên xảy ra à?” Lâm Thu Thạch chậm rãi đi tới sô pha, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Trình Nhất Tạ.
Trình Nhất Tạ nói: “Không thường, đây không phải chuyện dễ dàng.”
Lâm Thu Thạch nói: “Rốt cuộc bọn họ…… Làm thế nào.”
Trình Nhất Tạ nói: “Những người làm loại chuyện này, đều biết bản thân sắp phải chết.” Cậu ta đi tới đối diện Lâm Thu Thạch, giải thích ngắn gọn, “Bọn họ cần phải tìm một người có cửa, đi cùng người kia vào, sau đó lại tìm cơ hội giết chết người kia.”
Lâm Thu Thạch: “Nhưng người bị theo vào chẳng lẽ không biết người kia muốn cướp cửa??”
Trình Nhất Tạ: “Luôn luôn có biện pháp.”
Lừa gạt, giấu giếm, nói dối hoặc là cưỡng ép, thời điểm người muốn sống sót, chung quy sẽ có ngàn vạn loại biện pháp.
Tay Lâm Thu Thạch chậm rãi nắm chặt, hắn nói: “Tôi đã biết.”
Trình Thiên Lí đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, khuyên hắn không cần quá khổ sở, Lâm Thu Thạch cười khổ: “Khổ sở nhất làm sao lại là tôi.”
Rõ ràng là Ngô Kỳ mất đi người thương.
Quan hệ xã hội của Lâm Thu Thạch rất đạm, bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngô Kỳ chính là một trong số đó. Hắn không nghĩ tới, Ngô Kỳ sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Tối ngày đó, không khí toàn bộ biệt thự đều thực nặng nề.
Nguyễn Nam Chúc từ bên ngoài trở về, sau khi ngồi ở bàn ăn liền phát hiện khác thường, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trình Thiên Lí nhìn Lâm Thu Thạch, vì thế Nguyễn Nam Chúc cũng chuyển ánh mắt tới trên người Lâm Thu Thạch: “Lâm Thu Thạch?”
Lâm Thu Thạch nói: “Bạn gái Ngô Kỳ đã chết, hình như là bị người cướp cửa giết.”
Đũa trong tay Nguyễn Nam Chúc dừng một chút, hắn nhìn về phía Lâm Thu Thạch: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Lâm Thu Thạch nói: “Ngay hơn mười ngày trước.” Thời điểm hắn còn đang nằm viện.
Nguyễn Nam Chúc trầm mặc trong chốc lát: “Khi đó Ngô Kỳ từng tới thăm anh, nhưng anh còn đang hôn mê, cho nên anh ta liền đi mất.” Lúc ấy thần sắc Ngô Kỳ đúng là có chút khác thường, nhưng Nguyễn Nam Chúc cũng không phải người quan tâm người khác, cho nên cũng không hỏi, lúc sau Lâm Thu Thạch tỉnh lại hắn cho rằng Ngô Kỳ sẽ liên hệ với Lâm Thu Thạch, không nghĩ tới lúc ấy lại là đã xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Thu Thạch thở dài, hắn rất ít có thời điểm sa sút tinh thần như vậy.
Trước kia tuy rằng đã nghe Nguyễn Nam Chúc nói qua, nhưng đương khi chuyện này thật sự xảy ra trên người người bên cạnh, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra ngôn ngữ không đủ để thể hiện.
Hắn không thân với bạn gái Ngô Kỳ, chỉ gặp qua có hai lần, nhớ tên cô ta hình như là Hà Sương Nhã, còn những chuyện khác đều không hiểu biết.
Nhưng dù vậy, Lâm Thu Thạch vẫn cảm thấy mình không có biện pháp tiếp thu chuyện này.
Lâm Thu Thạch rũ con ngươi, đơn giản ăn đồ ăn liền trở về phòng.
Chẳng được bao lâu, cửa phòng hắn liền bị gõ vang lên, Lâm Thu Thạch kêu một tiếng mời, trông thấy Nguyễn Nam Chúc đẩy cửa vào.
Nguyễn Nam Chúc dựa vào khung cửa bên cạnh: “Chuẩn bị ngủ?”
Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường lắc đầu, từ trên giường bò dậy: “Không ngủ được.”
Ban ngày gặp chuyện như vậy, sao có thể ngủ. Hắn vốn dĩ cho rằng cửa chỉ là chuyện của một người, lại không hề nghĩ đến người quen thuộc bên cạnh thế nhưng cũng gặp phải chuyện tương tự, chỉ là bọn họ lại không may mắn như mình, không thể chịu đựng nổi.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh đang nghĩ cái gì?”
Lâm Thu Thạch bình tĩnh nhìn Nguyễn Nam Chúc, lại không nói chuyện, hắn cũng không muốn nói thứ hắn đang nghĩ ra, nhưng cũng không muốn nói dối. Bởi vì hắn luôn cảm thấy nếu mình nói dối nhất định sẽ bị Nguyễn Nam Chúc vạch trần.
Nguyễn Nam Chúc chầm chậm nói: “Anh nghĩ tới bạn gái Ngô Kỳ?” Lúc hắn nói lời này, đôi mắt vẫn luôn đang quan sát biểu cảm của Lâm Thu Thạch.
“Ừ.” Lâm Thu Thạch thừa nhận.
Tầm mắt hai người chạm nhau, yên lặng hồi lâu, ngay khi Lâm Thu Thạch sắp kiên trì không được, muốn dời ánh mắt, Nguyễn Nam Chúc nhẹ giọng mở miệng, nói ra một câu, liền đánh thẳng vào linh hồn Lâm Thu Thạch, hắn nói: “Anh đang nghĩ rốt cuộc cô ta chết như thế nào?”
Môi Lâm Thu Thạch mím thành một đường cong căng chặt.
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, từ trên cao nhìn hắn: “Có phải hay không?”
Lâm Thu Thạch thấp thấp thở dài, hắn nói: “Đúng vậy.” Đúng là hắn đang tự hỏi chuyện bạn gái Ngô Kỳ, không thể giết người bên trong cửa, mà Hà Sương Nhã hiển nhiên đã biết cô ta bị người mưu hại, nhưng tại sao lại không thể thành công hóa thành lệ quỷ báo thù?
Nguyễn Nam Chúc nói: “Luôn có rất nhiều biện pháp.” Hắn nâng nâng mắt, ngữ khí nhàn nhạt, lời nói ra lại làm lòng người lạnh lẽo, “Có người từng mời tôi.”
Lâm Thu Thạch nghe vậy ngây ngẩn cả người, hắn tự hỏi một lát, mới xác định mình đúng là không thể lý giải hàm nghĩa trong lời Nguyễn Nam Chúc nói: “Có người mời cậu cướp cửa?”
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Thu Thạch không rõ: “Rốt cuộc phải làm như thế nào?”
Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Thật ra là chuyện rất đơn giản.” Hắn thở dài, trong giọng nói có thêm vài phần không thú vị, “Chỉ cần khiến người nọ chết mơ hồ là được, còn nhớ ở thế giới Người đàn bà trong mưa, nữ nhân dùng khung tranh giết người kia không?”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ rõ.
Nguyễn Nam Chúc cười: “Người bị giết thậm chí không biết rốt cuộc bản thân chết như thế nào, thì làm sao báo thù? Kể cả cô ta có đoán được là đồng bạn của mình động tay, nhưng bên trong cửa cũng không phải cứ suy đoán là có thể báo thù, muốn hóa thành lệ quỷ, ít nhất phải rõ ràng bản thân chết như thế nào. Mà những người làm chuyện này, thông thường vì đảm bảo, đều sẽ là ba người cùng nhau vào cửa.” Như vậy phạm vi người hiềm nghi liền trở nên lớn hơn nữa, cướp cửa cũng càng thêm an toàn.
Lâm Thu Thạch nhíu mày nói: “Tôi…… Muốn điều tra trước một chút.”
“Đương nhiên là cần điều tra.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Đối với người làm loại việc này, chúng ta từ trước đến nay sẽ không nương tay, Lâm Thu Thạch, nhớ kỹ, anh là người Nguyễn Nam Chúc tôi muốn che chở.”
Lời này nếu là ngày thường Lâm Thu Thạch nghe xong, có lẽ sẽ cảm thấy không có gì, nhưng kỳ quái chính là hôm nay hắn lại không hiểu vì sao thấy hơi ngượng ngùng, vì thế làm bộ không thèm để ý nói cảm ơn với Nguyễn Nam Chúc.
Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc lại dừng ở thính tai Lâm Thu Thạch, nói: “Hử? Anh ngại ngùng?” Hắn vươn ngón tay, chạm nhẹ lên thính tai Lâm Thu Thạch: “Động đậy này.”
Lâm Thu Thạch: “……” Cầu xin cái người này buông tha vành tai đáng thương của hắn đi!
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi cân nhắc cẩn thận tôi sửa đổi đoạn cuối cùng, xoá đoạn Lâm Thu Thạch khăng khăng muốn báo thù, lại để cho nội dung cốt truyện càng thêm hợp lý, thù nhất định là phải báo, nhưng còn cần một chất xúc tác quan trọng.