Hai tay Diên Thọ run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm. Phải biết rằng thông thường mặt hàng binh khí cao cấp nhất phân bộ bọn họ đấu giá cũng chỉ là bán thần cấp, như thanh Trảm Thiên Kiếm lần trước. Còn về phần Thần cấp binh khí chân chính cũng chỉ có đại quốc như nước Triệu mới có vật phẩm để đấu giá. Loại binh khí đạt tới bán thánh là loại vô cùng hiếm gặp, ngay cả Cao Kính Chi cả đời cũng chỉ luyện được vài thanh mà thôi.
Cao thủ giao đấu, vũ khí lệch một cấp bậc thôi đã tạo ra lợi thế không nhỏ cho người đối chiến, quyết định kết quả sau cùng. Vì vậy, sẽ không ngạc nhiên nếu giá một thanh bán thánh cấp binh khí có giá trị gấp chục lần đến vài chục lần một thanh thần cấp. Đây không phải là vấn đề một cộng một bằng hai đơn giản nữa rồi.
– Đây chỉ là hàng mẫu thôi. Sư phụ lão nhân gia của ta vì không muốn cho ta ỷ trượng vào binh khí nên cố tình đưa cho lão tử thanh chủy thủ cùn này, thật là chán chết.
Tiểu Hắc vừa thưởng trà vừa nhàn nhạt nói. Lời của nó nghe thật nhẹ nhàng nhưng Diên Thọ nghe xong thì chỉ biết há hốc mồm. Đại ca à, đây là binh khí bán thánh cấp đó, không phải mấy thanh sắt rỉ sét đầy đường đâu nha. Ngay cả huyền cấp cao thủ cũng không có tư cách sở hữu binh khí cấp độ này đâu à nha.
– Lời Tiểu Hắc thiếu gia là thật? Vậy loại binh khí bán thánh cấp này người vẫn còn?
Nếu là kẻ khác nói ra, Diên Thọ sẽ cho rằng tên đó đang trang bức trước mặt mình, sẽ không chần chừ mà tặng miễn phí cho đối phương một chưởng rồi đá ra ngoài. Còn với Tiểu Hắc, ông ta cảm nhận được một sự tự tin cao độ, mà trong lòng Diên quản sự cũng mong mỏi Tiểu Hắc thật sự có thể lấy ra được thật nhiều bán thánh cấp binh khí. Như vậy, phận bộ của ông ta chính là kiếm được món hời lớn, lập tức nổi danh như sấm, địa vị cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
– Còn không ít, dù sao cũng chỉ là phế phẩm, có gì đặc biệt đâu
Tiểu Hắc một mặt tỏ ra trang bức, kỳ thực trong lòng nó lại đang cười như nở hoa. Nhìn vào thái độ của gã quản sự thì thứ này rõ ràng giá trị liên thành, khiến ngươi ta đỏ mắt a. Còn việc chế tác ra binh khí tốt hơn cũng không phải thổi da bò mà Tiểu Hắc với kiến thức luyện khí của tu tiên giả chắc chắn có thực lực này. Chỉ cần tu vi tăng lên, cộng với kinh nghiệm luyện khí ngày càng nâng cao, nó tin tưởng mình sẽ sớm luyện chế được thôi.
– Còn không ít. Tốt, tốt, tốt quá rồi.
Như một kiểu tác động nghịch, Tiểu Hắc càng ra vẻ thì Diên Thọ lại càng vững tin. Bỏ thanh chủy thủ xuống, Diên quản sự cẩn thận từng ly từng tí bắt đầu mở hộp gỗ ra. Bấy giờ, tâm tình mới được bình ổn của ông ta lại một lần nữa dậy sóng mãnh liệt.
– Người đâu, mau mời Quế trưởng lão và Hà trưởng lão đến đây mau lên. Nói với họ là có chuyện cực kỳ quan trọng.
Lần này, Diên Thọ không tự mình bình phẩm mà hét lớn với thuộc hạ của mình. Tiểu Hắc có thể nhìn ra ông ta đã triệt để mất bình tĩnh, lồng ngực òn đang thở mạnh hồng hộc kia kìa.
Chỉ khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, hai lão già một cao gầy bước vào. Vừa trông thấy hai người họ, ánh mắt Tiểu Hắc khẽ run nhẹ lên.
“Hai lão gia hỏa mới đến lại có tu vi huyền cấp. Vạn Kim thương hội đúng như ta nghĩ, thật sự có ẩn giấu nội tình.”
Nếu khi đối đấu với Ngọc nương có tu vi hoàng cấp hậu kỳ, Tiểu Hắc chỉ cảm thấy có một chút áp lực thì hai vị trước mặt lại tạo ra một cảm giác nguy hiểm cho nó. Cách biệt một đại cảnh giới đúng là không hề đơn giản.
Cũng may là Tiểu Hắc không cảm nhận được bất kỳ sát ý nào, nếu không nó đã tính đường phá vây từ khi hai lão già kia xuất hiện rồi. Mà hai vị Quế, Hà trưởng lão cũng chẳng buồn nhìn đến Tiểu Hắc, chỉ hướng Diên Thọ nhàn nhạt mở miệng:
– Diên quản sự, ngươi cho gọi hai người bọn ta có việc gì không. Ta đang bận nghiên cứu phương pháp luyện chế binh khí mới mà Cao Kính Chi tiền bối mới công bố, còn lão Hà cũng đang bận bịu điều chế đan dược giúp cho nhân cấp cao thủ tăng thêm một thành cơ hội đột phá hoàng cấp đây. Bọn ta thật sự không có nhiều thời gian, nên có việc quan trọng gì thì hãy trình bày lẹ chút.
Biểu hiện cùng cách ăn nói của hai lão già rõ ràng không hề xem trọng thân phận quản sự của Diên Thọ. Tiểu Hắc Rốt cuộc thì ở nơi đâu cũng là dùng thực lực để nói chuyện nha, huyền cấp cao thủ cũng không phải a miêu a cẩu mà dễ dàng nói chuyện.
Trước thái độ của hai vị trưởng lão, Diên Thọ ngoài mặt như vờ không thấy gì, vẫn cười nói vui vẻ. Ông ta còn lén đưa ra một ánh mắt bất đắc dĩ với Tiểu Hắc cầu mong sự thông cảm. Về việc này, Tiểu Hắc cũng không phiền lòng gì cả. Nếu đổi lại là cao thủ huyền cấp khác thì họ vẫn sẽ không ai xem trọng một khách nhân nhìn còn nhỏ tuổi như nó cả.
– Quế lão, Hả lão, hai người xem thử thanh binh khí và đan dược này đi.
Thấy Tiểu Hắc chỉ cười nhạt rồi làm ra vẻ không chú ý, trong lòng Diên Thọ liền thấy cảm kích. Đổi lại là một vị khách vip khác có thể đã nhảy dựng lên rồi, ai nấy đều là người có tiền, xem trọng mặt mũi. Gặp phải cảnh bị hai lão già không thèm chảo hỏi hay để mắt tời, thử hỏi có nổi giận lên không. Dĩ nhiên, Diên quản sự không biết được là Tiểu Hắc bằng nhãn thuật đã sớm nhìn ra tu vi của hai lão giả, nếu ngược lại là người bình thường mà dám kiêu ngạo vậy thì nó đã âm dương quái khí một phen rồi.
Ở đâu cũng thế, muốn có mặt mũi hay làm màu thì cần phải có vốn liếng cái đã.
– Chỉ là một món binh khi và đan dược cũng làm phiền đến bọn ta. Diên quản sự, tầm mắt của ngươi ngày càng kém rồi đó. Di…..
Hai lão già kia vẫn bày tỏ sự bất mãn cho đến khi cầm đến thanh chủy thủy và hộp gỗ thì thật thanh kêu lên một tiếng. Sau đó, hai người như bị ma lực vô hình hút lấy, hai mắt mở to không ngừng săm soi, hơi thở dồn dập, cứ như đang chứng kiến một tuyệt thế mỹ nữ vậy. Thậm chí, bọn họ còn nhẹ nhàng cẩn thận hơn cả Diên Thọ nữa, cứ như hai món đó kia làm bằng giấy, chỉ một đụng chạm mạnh sẽ làm nó bị tổn hại ấy.
Nhìn điệu bộ khoa trương của hai lão già, Tiểu Hắc âm thầm cười trong bụng. Ngay cả huyền cấp cao thủ cũng phải thất thố thì đủ hiểu giá trị đan dược và binh khí nó luyện ra cao đến mực nào rồi.
Đến tận nửa ngày sau, hai vị Quế và Hà trưởng lão mới thở ra, hai tay vẫn nâng niu thanh chủy thủ và hộp đan dược, hướng Diên Thọ cất tiếng hỏi:
– Diên quản sự, ngươi tìm thấy binh khí và đan dược này ở đâu? Là phân bộ của chúng ta thu mua được sao?
– Không phải, đây là vật phẩm của Tiểu Hắc thiếu gia. Cậu ấy đưa ra để chúng ta thẩm định chất lượng.
Diên Thọ vốn đã chờ sẵn hai lão già hỏi thăm từ nãy giờ nên vội vàng giải thích, còn trịnh trọng giới thiệu Tiểu Hắc. Đến lúc này, hai gã trưởng lão mới xoay sang quan sát Tiểu hắc với vẻ hiếu kỳ. Một trong hai hoài nghi thốt lên:
– Không thể nào, đây chỉ là một đứa trẻ nhìn khoảng mười tuổi đầu là nhiều, làm sao có thể sở hữu được bảo vật bậc này. Không lẽ đây là một thiếu gia của gia tộc đến từ Triệu quốc?
Thiên hạ ai cũng biết chỉ có Chân Võ Môn tại nước Triệu mới lấy ra được binh khí và đan dược cao cấp. Còn Yên quốc ư? Chưa từng nghe qua có luyện khí sư hay đan sư nào xuất hiện cả, cho dù là hàng ngũ bất nhập lưu.