“Thông báo cho đội C đến tầng hai họp”.
“Rõ!”.
Hôm sau lúc Quân Thanh Dư dậy thì cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Hình như Phó Viễn Xuyên còn đang ngủ, cậu vươn tay mân mê cái trán của anh trên màn hình, trong lòng khẽ thầm thì “Chào buổi sáng”.
Không lâu nữa Phó Viễn Xuyên sẽ rất bận rộn, bận đến mức thời gian ngủ nghỉ cũng không có, nhân lúc này còn thời gian thì phải nghỉ ngơi, Quân Thanh Dư cũng không quấy rầy anh, muốn cho anh ngủ lâu thêm một chút.
Cậu nằm cùng Phó Viễn Xuyên thêm một lúc, nhưng vẫn còn tài liệu chưa xem xong, không thể nằm quá lâu được. Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư bèn tắt âm một phía, như vậy sẽ không làm ồn đến Phó Viễn Xuyên, mà lúc anh dậy có nói chuyện thì cậu vẫn nghe thấy được.
Xong xuôi cậu tháo vòng tay để xuống giường rồi đi tắm. Lúc đi ra Phó Viễn Xuyên vẫn còn đang ngủ, Quân Thanh Dư hơi nghiêng đầu, xem ra hôm qua chắc là anh mệt lắm.
Phó Viễn Xuyên chưa dậy, Quân Thanh Dư trong lúc nhất thời không biết nên đi làm gì. Cậu ngồi ở mép giường một lúc, suy đi tính lại dự định ngồi vào bàn làm việc xử lí tài liệu, còn cuộc gọi này thì cứ đợi Phó Viễn Xuyên dậy rồi tắt vậy.
Vừa ra khỏi phòng ngủ Quân Thanh Dư đã khựng lại. Nếu cậu không ăn sáng, lát nữa Phó Viễn Xuyên dậy chắc chắn sẽ nhắc nhở. Nghĩ vậy Quân Thanh Dư bèn đi xuống tầng, Phó Viễn Xuyên không ở đây nên chỉ cần làm một bữa sáng đơn giản là được rồi.
Lúc Phó Viễn Xuyên dậy, thứ đầu tiên anh thấy chính là hình ảnh cá nhỏ đang nấu ăn trong màn hình, anh thấp giọng hỏi: “Sao em dậy sớm thế?”.
“Tỉnh một cái là em dậy luôn”, Quân Thanh Dư tắt bếp đi, gắp thịt trong nồi ra, cười nói: “Dậy ăn sáng nào, có ai mang đồ ăn cho anh không?”.
Không có Thi Khải Tân ở đây nên nhiệm vụ đưa cơm rơi xuống người Ngu Tri, nhưng lát nữa Phó Viễn Xuyên còn có việc, anh lắc đầu đáp: “Anh xuống nhà ăn ăn”.
Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa truyền đến. Quân Thanh Dư cũng nghe thấy, cậu cười nói: “Anh bận thì cứ đi đi, nhớ là đừng có quên ăn sáng đấy”.
Phía Phó Viễn Xuyên đúng thật là có chút việc, anh đáp: “Được, tối anh gọi”.
“Ưm”.
Cuộc gọi kết thúc, trong phòng bếp lập tức trở nên yên tĩnh. Quân Thanh Dư chậm rãi ăn bánh kẹp, lại uống thêm non nửa cốc sữa. Giải quyết xong bữa sáng thì cậu đứng lên đi về phòng làm việc làm nốt việc dang dở hôm qua.
Một bên tiên phong, một bên toàn mấy việc tào lao, mấy tập tài liệu đều là cố cóp nhặt cho bằng được rồi đưa lên. Cậu phải nhớ mặt mấy kẻ này rồi cảnh cáo mới được, nếu không lần nào cũng là mấy chuyện vớ vẩn này thì cũng phiền lắm.
Quân Thanh Dư bận rộn một hồi mới nhìn thời gian, buổi chiều cậu phải đến cửa hàng đồ ngọt một chuyến, phải làm mới số liệu thí nghiệm.
So với số liệu thí nghiệm thì mấy tập tài liệu này chẳng đáng là bao. Chiến tranh ngay trước mắt, đương nhiên nghĩ cách giải quyết chiến loạn nhanh chóng mới là quan trọng nhất.
Quân Thanh Dư đến cửa hàng đồ ngọt trước giờ hẹn, Yêu Yêu cũng không hề đến muộn, gần như là Quân Thanh Dư vào trước thì cô đã đi theo ngay sau.
Yêu Yêu ngồi xuống phía trước, không hề vội vàng giải phóng tinh thần lực mà lại nói: “Tôi đã nói lại chuyện hôm qua với anh tôi rồi, anh ấy đã mang người máy đến ngay trong đêm, anh có muốn đi xem người máy trước không?”.
Vừa dứt lời thì từ phía cửa hông truyền đến âm thanh lăn bánh. Thi Khải Tân nhìn lướt qua, cánh cửa khép hờ nên có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng Quân Thanh Dư không hé miệng, Thi Khải Tân cũng không tiếp lời đối phương. Người bên ngoài thấy bị chặn đường liền yên lặng đứng đợi.
Quân Thanh Dư cũng nghe thấy âm thanh, nhưng sự chú ý của cậu không hề đặt bên ngoài, cậu hỏi: “Người máy do phòng thí nghiệm nghiên cứu giá bao nhiêu?”. Trước tiên cứ đàm phán xong giá cả rồi mới nhắc đến người máy sẽ ổn thỏa hơn, giá thị trường cộng thêm tiền công nghiên cứu phát triển sẽ càng thỏa đáng hơn nữa.
Đàm phán chuyện người máy cũng không hề làm chậm trễ chuyện thí nghiệm sắp tới đây. Quân Thanh Dư vừa bày ống nghiệm vừa chờ đợi câu trả lời của Yêu Yêu.
Thứ Yêu Yêu muốn là người kia mắc nợ mình, nhưng hôm qua cô đã nhìn ra thái độ của Quân Thanh Dư rồi, còn cố chấp nữa có khi sẽ phản tác dụng. Nghĩ rồi cô đáp: “Giá trị thực ra không rõ ràng lắm”.
Thấy Quân Thanh Dư còn định hỏi gì đó, Yêu Yêu cũng không hề giấu giếm, thẳng thừng nói: “Thực tế thì người máy này không phải do anh tôi chế tạo ra, chẳng qua do anh ấy lấy được sổ tay của người chế tạo thật sự, tiếp đấy đi tìm người chế tạo người máy”. Nên tất nhiên không hề có cái gọi là tiền công nghiên cứu, thứ lấy được là sổ tay đã hoàn thiện rồi.
Quân Thanh Dư hơi ngạc nhiên, hoài nghi nói: “Trong nhóm hải tặc không gian còn có người chế tạo người máy sao?”. Như vậy phạm vi mà hải tặc không gian nhúng tay vào có phải hơi lớn rồi không.
Yêu Yêu nghe vậy thì bật cười, nhún vai đáp: “Bắt về đấy”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Cũng đúng, rất là hải tặc không gian.
Tác giả có lời muốn nói:
[Nghiên cứu viên: Phiền chết đi được!].