Đau quá.
Cơ thể cảm thấy vô cùng đau đớn, Chử Thư Mặc cực kỳ quen thuộc với cảm giác này. Chính anh đã từng trải qua một lần ở trong nhà vệ sinh tại căn cứ Andrew, chẳng lẽ là tác dụng phụ của thuốc? Hay là…anh đang nhỏ đi?
Những vấn đề cứ nối tiếp xuất hiện trong đầu óc của anh, anh cắn chặt môi dưới, hai bàn tay mất khống chế tóm chặt lấy cánh tay của mình, thậm chí móng tay còn găm sâu vào da thịt.
Không được, không phải bây giờ.
Khớp hàm cắn chặt vào nhau, Chử Thư Mặc dùng hết sức lực mở to hai mắt, chỉ thấy trước mặt như thể có một tầng sương mỏng, mỗi lần hít thở là một lần đau đến xương tủy. Động tác của Chử Thư Mặc vô cùng cẩn thận, chỉ sợ rằng nếu như mình phát ra tiếng động, Ngu Uyên chắc chắn sẽ phát hiện được.
Anh nhất định có thể chống lại nỗi đau đớn này, thà rằng căn răng chịu đựng còn hơn là việc trơ mắt nhìn cơ thể mình bé lại.
Nhưng thực sự rất đau, anh biết thính lực của tộc Hồn thú rất tốt, cứ cách một đoạn thời gian, anh lại đổi chỗ cắn, chỉ sợ rằng sẽ để lại vết ứ máu trên cơ thể. Cảm giác đau đớn đến thống khổ như tràn ra không gian, và hỗn tạp thêm một số thứ khác.
Chử Thư Mặc không biết mình đã duy trì tình trạng này trong bao lâu, cho đến khi xe ngừng trước cổng Học viện, anh mới có thể tỉnh táo mở ra hai mắt. Ánh mắt xuyên qua cửa kính xe, nhìn mảnh phế tích bên ngoài và khói bụi mịt mờ bao trùm không gian, đáy mắt anh đều là tuyệt vọng.
Thật lâu sau đó, Chử Thư Mặc vươn đôi cánh tay mảnh khảnh run rẩy chạm vào cửa xe, đụng vào kim loại lạnh lẽo, anh khẽ nhắm mắt lại.
Trầm mặc hồi lâu, anh mới yên lặng mở cửa, sau đó dùng đôi chân đã đến chết lặng của mình đứng trên đất bằng.
Bên tai là tiếng còi cảnh sát và âm thanh cảnh báo, Chử Thư Mặc đứng bên cạnh xe huyền phù, phải dựa vào xe mới có thể đứng vững. Xung quanh có rất nhiều người, anh chẳng buồn quan tâm xem ở đây liệu có người của Brownie hay không, cũng chẳng quan tâm đến hậu quả có thể bại lộ chính mình. Anh nhìn thi thể nho nhỏ của tộc Noelle nằm đầy đất và máu loang lổ khắp nơi, lý trí của anh như thể sắp vỡ tan.
Đây mới chỉ là bên ngoài, mới chỉ là bên ngoài mà thôi. Hôm nay lại còn là ngày nghỉ, trong kí túc xá xảy ra vụ nổ, bên ngoài đã như thế này, tình cảnh bên trong còn như thế nào nữa?
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc nắm chặt hai tay, rốt cuộc nhịn không nổi, vọt nhanh vào vào trong, Ngu Uyên đứng sau còn không kịp kéo anh lại.
Chử Thư Mặc biết đường đi lối lại của Học viện, so với lính cứu hỏa đang cầm bản đồ, hàng năm không được phép vào trong Học viện thì Chử Thư Mặc biết nhiều lắm. Vì vậy, anh chạy vào những con đường ít người qua lại, trong tiếng báo động ầm ĩ mà lao người vào.
…..Ngay cả chính anh cũng không biết bản thân lấy năng lượng ở đâu mà có thể chạy nhanh đến như vậy.
Thiết bị của Học viện cực kỳ tân tiến, ngôi trường được dựng nên bởi chính tộc Hồn thú, nhiều người trong số các nhà sáng lập đều rất phú quý, vì vậy mà lửa đã sớm được dập tắt. Khi Chử Thư Mặc đến được kí túc xá, xung quanh anh ngoại trừ lính cứu hỏa, còn có những thi thể nằm co ro khắp mọi nơi.
Trên đường tới đây, Chử Thư Mặc cũng đã nhìn thấy rất nhiều, những thi thể nhỏ bé đã hoàn toàn bị đốt trụi. Đốt tới mức không thể nhận dạng ra nguyên bản là hình dạng gì, vì vậy Chử Thư Mặc cũng không dám khắng định đây đều là tộc Noelle.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, anh căn bản không thể không thừa nhận. Phóng tầm mắt ra xa, anh phát hiện ra rằng nơi đây đã chẳng còn một Noelle nào còn sống sót. Anh muốn hỏi người khác, nhưng không biết vì quá đau đớn, hay vì đột ngột vận động mạnh khiến cho ngũ giác trở nên chậm chạp, bên tai không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cũng may, Ngu Uyên đã đuổi tới nơi, ngăn cản một người đang muốn tiến lại mắng Chử Thư Mặc, sau đó nhân tiện kéo anh vào lòng.
Người kia thấy Ngu Uyên tới, cũng chỉ cảm thấy khá quen mắt, nhưng tình huống trước mắt nguy hiểm như vậy, anh ta chẳng quan tâm tới nữa. Vừa nghĩ tới thiếu niên này như mất trí xông vào đây, lại thấy phụ huynh cùng theo vào, thái độ nhìn qua rất kiên quyết, anh ta cũng không so đo nữa, chỉ phất tay nói với Ngu Uyên: “Bên này vẫn còn rất nguy hiểm, có khả năng sẽ tiếp tục nổ lần hai, đưa người ra ngoài nhanh lên!”
Đúng là như vậy, bởi vì đống phế tích trước mặt này hoàn toàn không tìm được bất kể một vật gì lành lặn. Ký túc xá này dành cho tộc Noelle, vỗn dĩ đã rất nhỏ, mà Noelle còn nhỏ hơn tòa nhà này nhiều, bị nhiều đất đá sập xuống như vậy, tỷ lệ sống sót thực sự không cao.
Người nọ tựa hồ rất lo lắng, ở bên cạnh nhìn thêm chốc lát, vốn còn muốn tiếp tục đuổi người, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của Chử Thư Mặc, lòng lại mềm xuống. Thiếu niên vùi mặt vào bả vai Ngu Uyên, phút chốc ngẩng mặt lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy thống khổ và tuyệt vọng.
Suy nghĩ trong chốc lát, anh ta lắc đầu, lại thấp giọng cánh cáo Ngu Uyên một lần nữa, đợi đến khi hắn đáp ứng mới quay lại làm việc của mình.
“Không biết sao lại thành ra thế này, sập xuống quá nhanh. Không biết kiểm tra chất lượng hàng năm làm thế nào, tôi thấy tường đá với mấy cái xà ngang kia rõ ràng là rỗng ruột mà….”
“Đây không phải là tòa nhà mô phỏng, còn chưa được đưa vào sử dụng sao?”
“Thật à?”
“Đúng mà, nghe nói còn chưa được mở cửa đâu. Trời ơi, cậu để ý nhiều thế để làm gì, gần đây nhiều việc, mau đi làm việc đi, xem xem còn có thể cứu sống được ai không…”
“Hừ, mệt chết tôi.”
Hai người này càng đi càng xa, Ngu Uyên cảm giác người trong lòng đã bình tĩnh lại, cúi đầu xoa đầu anh, đang định nói lời an ủi, còn muốn mang người tránh xa chỗ này. Người kia nói rất đúng, hiện tại nơi đây còn chưa an toàn, nhỡ đâu nổ thêm lần nữa, vị trí họ đang đứng quả thực quá nguy hiểm.
Nhưng hắn còn chưa nói ra lời, hai tay Chử Thư Mặc luôn đặt trên ngực hắn đột nhiên nắm chặt, sau đó bất ngờ nâng mặt lên, bướng bỉnh nhìn Ngu Uyên.