Cao Lãnh lại không hiểu ý: “Có điều bên ngoài đang đồn gì thế, nói tập đoàn chúng ta sắp phá sản ngay đến tiền lương cũng không phát được? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vưu Trí đang định nói thì Từ Yến Thời đã mở miệng hỏi: “Không phát được tiền lương thì cậu còn làm không?”
Cao Lãnh do dự rồi nói, “Các cậu làm thì tôi cũng làm chứ, vì sao lại không làm.”
“Thế thì ngoan ngoãn đi làm việc đi, nghe bọn họ nói làm gì.”
Không ngờ tin đồn càng lúc càng nghiêm trọng, sau khi lão Chu và lão Vương rút cổ phần rời đi, rốt cuộc cũng có người ngồi không yên, đẩy hẳn chuyện này lên đầu sóng ngọn gió!
Giám đốc thị trường Lâm Hải từ chức, tin từ chức gửi thẳng đến văn phòng của Hướng Viên, Lại Phi Bạch muốn cản cũng không cản được. Sau Dương Bình Sơn, chủ lực thứ hai lại lần nữa từ chức. Lúc đó Từ Yến Thời đang ở văn phòng của Hướng Viên, ngoài cửa là trưởng phòng phòng thị trường cùng mấy thư ký đang cao giọng cãi vả.
“Tôi không quan tâm sau này ra sao, nhưng hôm nay tôi nhất định phải tìm Hướng Viên đòi một lời cho rõ, nếu không ngày mai tôi sẽ gửi thư từ chức, công ty ngày ngày bưng bít như thế, rốt cuộc còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa? Ngay cả lão Chu và lão Vương cũng đi cả rồi, rốt cuộc có phải nội bộ công ty có vấn đề về tiền bạc không, mời giám đốc Hướng ra đây giải thích rõ ràng.”
Thư ký làm khó, “Giám đốc Lâm à, giám đốc Hướng đã nói rồi, cứ bình tĩnh chớ nôn nóng, anh đợi thêm vài hôm nữa đi.”
“Đợi? Lề mà lề mề muốn đợi đến bao giờ nữa hả! Tôi đã muốn nói câu này từ lâu rồi, nếu nhà họ Hướng không làm chủ được thì làm phiền các người mau nhường lại cho người có khả năng đi!”
Náo loạn như thế mấy lần càng khiến lòng người trong công ty thêm bàng hoàng, các phòng đã bắt đầu có người muốn từ chức.
Làn sóng từ chức thứ hai ở Đông Hòa trong chớp mắt bùng phát không kịp đề phòng!
***
Ở trong cửa, Hướng Viên đập đầu xuống mặt bàn kêu cộp cộp.
Từ Yến Thời dựa vào mép bàn, nghe thấy tiếng động thì cúi đầu, thấy cô đang tự ngược bèn đưa tay ra đỡ dưới trán cô. Hướng Viên dùng lực rất mạnh, đập thẳng xuống lòng bàn tay anh khiến tay anh theo đó đập mạnh xuống bàn. Hướng Viên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, anh chẳng hề cau mày mà vẫn cúi đầu cười nhìn cô, “Bực mình hả?”
Cô dẩu môi, thở dài: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy mọi người vô tình quá thôi. Có chút thời gian như thế cũng không cho, chỉ cần cho em thêm một chút thời gian, em có thể bàn bạc xong với bên câu lạc bộ rồi.”
Từ Yến Thời vòng tay trước ngực, “Em thật sự định hợp tác với bọn họ à? Ông nội em có đồng ý không? Về thể thao điện tử, ông em có thể chấp nhận được không?”
“Không tán thành cũng chịu thôi, công ty có thể từ từ chuyển hình, con đường tắt duy nhất để em có thể lấy được tiền chỉ có nó, hơn nữa chiến đội của Few vừa đạt được giải nhất, trong tay còn có vốn, chứ nếu kéo dài nữa thì bọn họ cũng không có tiền đâu.”
“Anh không có ý kiến, nhưng em phải thuyết phục ông nội em đã.”
Hướng Viên làm động tác OK, Từ Yến Thời sờ mặt cô, ánh nắng xuyên qua cửa kính sau lưng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Cả hai lẳng lặng nhìn nhau một lúc, bàn tay anh thuận thế trượt xuống cổ mảnh khảnh, ánh mắt thâm trầm như biển đêm, sâu không thấy đáy, lông mày khẽ chau lại lộ ra chút nào thờ ơ.
Hướng Viên đắm chìm trong sự trêu đùa lơ đãng của anh, “Tối nay em không về nhà, đến nhà anh nhé?”
Anh vẫn thờ ơ, bàn tay lưu luyến ở cổ áo cô, khóe miệng nhếch lên cười: “Tăng ca.”
“Sếp cho phép anh tối nay không cần phải tăng ca.”
“Cám ơn sếp,” Anh nhướn mày, rút tay về, nghiêm túc nói, “Nhưng vẫn thôi đi, lớn tuổi rồi, không thể cứ lấy sắc hầu hạ được. Tự em đi chơi đi.”
Vừa dứt lời thì máy tinh kêu ting một tiếng, nhảy ra một tin báo.
Hướng Viên vô thức liếc nhìn, rồi lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Từ Yến Thời, “Là Trần Thư.”
Sau khi nghỉ việc, Trần Thư đến một công ty tiêu thụ ở Thượng Hải, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã là giám đốc khu vực, sống rất tốt.
“Sao thế?”
Hướng Viên nhìn anh rồi nói: “Trần Thư bảo chị ấy đã từ chức rồi, đang trên đường về Bắc Kinh, nghe nói giám đốc thị trường Lâm Hải đòi từ chức nên chị ấy muốn về giúp chúng ta.”
Trần Thư đã làm giám đốc phòng thị trường tám năm, nếu cô ấy sẵn sàng quay về thì không thể thích hợp hơn được nữa, dù Lâm Hải ngoan cố đòi ngày mai đi ngay cũng không thành vấn đề. Hướng Viên đang còn do dự thì Trần Thư đã nói thêm.
“Không cần phải thấy khó xử, chỉ là chị cảm thấy mình ở Đông Hòa quen rồi, giờ đi nơi khác cũng không thích ứng được.”
“Được, Bắc Kinh chờ chị.”
Theo sau đó, lão Khánh, Tiêu Lâm, Trương Nghị, từng người một xuất hiện ở cửa công ty.
Hướng Viên ngơ ngác nhìn Từ Yến Thời.
Trương Nghị gãi đầu, lên tiếng trước: “Cần giúp gì không?”
***
Ở bệnh viện, Lại Phi Bạch không đốt hương thơm cho ông cụ, ông mơ màng buồn ngủ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nghe nói nha đầu kia muốn làm thể thao điện tử?”
Lại Phi Bạch, “Vâng ạ, kéo được vốn hai trăm triệu, vẫn đang bàn chi tiết hợp đồng.”
“Vì sao người ta lại cho con bé nhiều tiền như thế?”
“Trước kia em ấy có một tài khoản trò chơi tên là Ashers, rất nổi tiếng, người hâm mộ cũng rất đông, hình như em ấy đồng ý sẽ cùng mở một trung tâm huấn luyện thể thao điện tử với đối phương, dùng danh tiếng của Ashers.”
Tư Đồ Minh Thiên không hiểu đào tạo cái gì mà cần nhiều tiền như vậy, nhưng nha đầu muốn thì cũng theo con bé vậy, “Lão Chu và lão Vương đều đi rồi à?”
“Đi rồi ạ, Lâm Hải ở phòng thị trường cũng đang đòi từ chức.”
Tư Đồ Minh Thiên cắn răng, “Đám sói mắt trắng vô lương tâm này, công ty khó khăn thì chỉ muốn phủi mông rời đi. Tôi nuôi một đám chó má gì thế này, Cố Xương Thịnh thì sao?”
“Không đi, hình như ông ta vẫn chờ quyền sở hữu cổ phần.”
Tư Đồ Minh Thiên cười nhạt, “Cứ để ông ta chờ.”
“Có chuyện ——”
“Nói đi.”
“Trần Thư của phòng thị trường Tây An, hôm qua vừa từ Thượng Hải về, đã đem CV đến rồi, nói là muốn quay về giúp. Còn cả Vương Khánh Nghĩa ở A Lý cùng mấy người Trương Nghị ở công ty công nghệ Minh Đức cũng chủ động nộp CV vào, bảo là muốn nhậm chức.”
“Mấy người bọn họ thích chơi trò chơi hả?”
Lại Phi Bạch mỉm cười, “Đều là bạn của Hướng Viên và Từ Yến Thời, bọn họ dứt khoát nghỉ công việc hiện tại để đến giúp. Vương Khánh Nghĩa của A Lý, trước kia cháu cũng có đề cập đến người này với ông rồi đấy, Hướng Viên đã từng từ chối cậu ấy một lần, lần này cậu ấy từ chức ở A Lý luôn rồi, khăng khăng đến công ty chúng ta. Ngày ngày đều ở văn phòng của Hướng Viên.”
Tư Đồ Minh Thiên buồn rầu nói, “Có phải sắp đến ngày thi lại của Từ Yến Thời ở viện nghiên cứu bên kia không?”
“Tuần sau rồi ạ.”
“Lấy ra hồ sơ của cậu ta đi chuẩn bị đi, để cậu ta đi báo cáo sớm, đừng làm chậm trễ người ta.”
“Vâng a,” Lại Phi Bạch hỏi, “Vậy mấy người Vương Khánh Nghĩa kia thì sao?”
“Cứ giao cho con cháu tự xử lý, tình cảm như thế, chúng ta cũng không có cách nhúng tay vào, bọn họ đến để giúp Viên Viên, trọng tình trọng nghĩa, nhưng Viên Viên cũng là đứa bé trọng tình nghĩa, sẽ có phán đoán của mình. Chúng ta không làm chủ được, nếu không con bé cần gì trả lại một tỉ kia mà không hỏi ý kiến của tôi. Một tỉ đấy, cái con ngốc này.”
***
Ở văn phòng, lão Khánh vắt chéo chân, “Tôi thật sự không về được nữa, tôi đã từ chức rồi.”
Từ Yến Thời ngồi trên sofa, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc các cậu đang làm gì đấy hả?”
Trương Nghị nói, “Lão Từ à, nếu nói là đến giúp hai người, không bằng nói bọn anh đến tìm việc. Chú cũng biết mấy năm nay anh làm gì rồi đấy, không dính dáng chút nào tới chuyên ngành năm xưa của chúng ta, vừa nghe ở chỗ bạn gái chú có cơ hội, không phải an ninh mạng còn thiếu người à, thế là anh đi thử xem sao.”
Từ Yến Thời nhíu mày, “Công việc cũ của anh thì sao?”
“Từ chức rồi.” Trương Nghị bình tĩnh nói, “Ông sếp anh cứ muốn sờ ngực anh, anh thấy phiền quá nên từ chức rồi.”
Từ Yến Thời đưa mắt nhìn sang lão Khánh, “Còn cậu, hẳn cấp trên của cậu không muốn ăn đậu hủ nhỉ?”
Lão Khánh đảo mắt một vòng, “Ông ta gây khó dễ cho tôi, tôi đã không muốn làm từ lâu rồi. Lần này cậu đừng khuyên gì tôi cả, mấy năm như vậy tôi cũng coi như nhìn rõ chốn công sở, công việc mà, làm chung với các cậu cũng thoải mái hơn.”
“Tuần sau tôi đến viện nghiên cứu rồi.”
“Không sao, cậu cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc Viên Viên giúp cậu. Một phòng an ninh mạng lớn như thế không có người chuyên nghiệp sao được, cậu còn không có kinh nghiệm bằng tôi đâu.”
Vừa dứt lời thì Trần Thư đi vào báo cáo.
Hai mắt lão Khánh sáng lên, nhìn cô ấy không dứt mắt, Trần Thư gọi Hướng Viên đi ra rồi đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại mấy anh em với nhau, nên lời nói ra cũng thẳng thắn hơn nhiều, “Ai thế?”
Từ Yến Thời: “Ở phòng thị trường.”
Lão Khánh: “Giới thiệu chút đi lão Từ, cô nàng ấy đẹp thật. Tôi mặc kệ, tôi muốn ở lại rồi, cô ấy tên gì?”
Từ Yến Thời đau đầu, liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Muốn theo đuổi thì tự đi mà hỏi. Lão Khánh, cậu thật sự đã nghĩ xong rồi đúng không? Nếu mọi người vì tôi thì thật sự không cần thiết, tuần sau tôi sẽ đi rồi.”
Lúc này Tiêu Lâm mới lên tiếng, “Nói thật, Yến Thời à, bọn tôi đã đi tìm giáo sư Lương rồi, cũng biết sau khi về cậu sẽ đi tìm thầy ấy. Bọn tôi đã nói chuyện với cô Lương rất lâu, đột nhiên tôi cảm giác mấy năm nay sống thật vô vị. Cả đám cũng đã xem tin nhắn cậu gửi cho giáo sư Lương rồi, lúc ấy tôi xem mà trong lòng nóng lên, cảm thấy mấy năm nay mình sống thật tẻ nhạt, cho dù là vì tình yêu kích động một lần cũng được, nhưng tôi cũng chẳng có nổi, cứ bước từng bước tốt nghiệp rồi tìm việc làm, dù không liên quan đến chuyên ngành của mình cũng không sao, cảm thấy còn sống là được.”
Hôm đó sau khi đưa Hướng Viên về nhà, Từ Yến Thời liền lái xe đến nhà Lương Tần, anh không lên mà ngồi dưới nhà giáo sư Lương cả một đêm. Cho đến sáng sớm hôm sau Lương phu nhân đi xuống lầu mua thức ăn, thấy anh ngồi trên ghế cạnh bồn hoa, dù lẻ loi nhưng sống lưng rất thẳng.
Lương phu nhân thấy có vẻ anh đã ngồi suốt một đêm thì vội gọi chồng xuống, nói mình đi mua ít đồ ăn trưa để Từ Yến Thời ở lại ăn cơm trưa, nhưng lần đầu tiên Từ Yến Thời từ chối, lễ phép nói: “Thôi cô ạ, em nói với thầy vài câu rồi sẽ đi ngay.”
Anh nói với Lương Tần: “Thầy à, dù thầy đánh em mắng em em cũng không khó chịu, bởi vì em biết thầy muốn tốt cho em, nhưng thầy chỉ trích cô ấy, cô ấy sẽ cho là thầy ghét cô ấy thật. Thầy luôn nói với em rằng, có vài người sinh ra đã được giao phó sứ mệnh, thật ra thì em không ngại bản thân chỉ là người dư. Thầy cũng không sai, chỉ là có thể em không đạt đến yêu cầu như thầy muốn. Xin lỗi vì đã làm thầy thất vọng. Em đã hứa với cô ấy sẽ thi lại, nhưng nếu sau này có lúc không làm tốt như thầy tưởng tượng, thì thầy mắng em đánh em đều được, nhưng đừng trách cứ gì cô ấy, là do năng lực của em không đủ chứ không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Về sau Lương phu nhân miêu tả lại Từ Yến Thời ngày hôm đó với mấy người Tiêu Lâm, trách Lương Tần không thôi: “Lần đầu cô thấy cậu ấy đỏ mắt đến tìm lão Lương, nói năng cũng rất cẩn trọng, lúc nói những lời đó với lão Lương, hình như là đau lòng thật. Trước giờ cô vẫn hay khuyên lão Lương đừng có đến tìm con gái người ta, nhưng ông ấy lại không chịu nghe, khăng khăng đòi đi. Bây giờ thì hay rồi, quan hệ của hai người họ căng như vậy.”
Lúc ấy lão Khánh còn nói, lão Từ cũng không đến nỗi đấy chứ.
Lương phu nhân thở dài, “Đúng là không đến nỗi nào, đứa bé hiếu thuận như Yến Thời sao có thể tức giận với thầy của mình được, nói năng rất uyển chuyển, cuối cùng lại đổi hết lên mình.”
Nói đến đó, lão Khánh bất giác sực nhớ ra: “Tháng sau là sinh nhật giáo sư Lương rồi, cậu dẫn Hướng Viên đến đi.”
Từ Yến Thời ừ một tiếng.
“Sẵn tiện giải quyết xích mích luôn.”
Anh cúi đầu, “Không có gì để giải quyết cả, thầy ấy là thầy còn tôi là học trò, bị trách mắng cũng là bình thường, chỉ là tôi đau lòng Hướng Viên thôi, bởi vì yêu tôi mà người khác phải yêu cầu hà khắc với cô ấy.” Nói đoạn anh đứng lên, đút tay vào túi đi ra ngoài, không quay đầu lại, “Bao gồm cả bạn bè và thầy giáo tôi.”
***
Mấy ngày sau đó Hướng Viên đều ngủ ở nhà Từ Yến Thời. Ban ngày bận rộn đến mấy thì ban đêm cũng trở về quy tụ, hai người hôn nhau ôm nhau, không tới nửa đêm thì không chịu dừng lại. Trong chăn ấm, hơi thở quanh quẩn bên tai, rủ rỉ tâm tình. Nghe thấy tiếng thở mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng người gặp họa vẫn là Hướng Viên.
Một tháng ấy dường như trở thành thời gian cuối cùng của bọn họ, đến khi vào viện nghiên cứu thật rồi, sợ là sau này bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Có một hôm Hướng Viên nửa đêm thức dậy, viết một bức email. Từ Yến Thời ngủ không sâu giấc, nên khi cô vừa xuống giường thì anh cũng tỉnh dậy, anh đỡ người ngồi dậy. Trước khi ngủ cả hai đều không mặc quần áo, lúc này anh cũng ở trần mệt mỏi dựa vào đầu giường, kéo chăn che kín nửa thân dưới, cúi đầu châm thuốc cho mình, tầm mắt rơi vào khe cửa thư phòng hắt ra ánh sáng vàng.
Ban đêm yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bật lửa khẽ vang cái tách.
Từ Yến Thời nhả khói ra, tập trung lắng nghe tiếng gõ bàn phím lạch tạch từ thư phòng.
Đợi người đi ra, Hướng Viên buồn ngủ làm ổ vào trong ngực anh, dán mặt lên lồng ngực rộng rãi rắn chắc, chui vào trong chăn miễn cưỡng gọi tên anh. Từ Yến Thời ừ một tiếng, một tay kẹp thuốc búng tàn, tay kia kéo người vào lòng, Hướng Viên thuận thế hôn lên hầu kết của anh…
Trong phòng ngủ bật một ngọn đèn tường vàng nhạt ấm áp, ánh sáng bao trùm không gian chật hẹp, nhẹ nhàng đung đưa.
Từ Yến Thời dựa vào đầu giường không nhúc nhích, một đốm sáng nhỏ cháy giữa ngón tay, khói xanh lượn lờ trong không khí mập mờ, hệt như một bộ phim tĩnh vật. Người đàn ông nằm yên nhìn chằm chằm ánh sáng đung đương trên bức tường trắng phía trước, mặc cho cô nằm trên người hôn cổ anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đùa giỡn, như lông ngỗng lướt qua.
Ngay sau đó, đôi môi di chuyển lên cằm anh.
Từ Yến Thời cúi đầu hôn cô. Hai chiếc bóng trên tường quấn chặt lấy nhau.
Anh chợt dí tắt thuốc rồi tiện tay tắt đèn đi, xoay mình đè cô xuống dưới, trong nháy mắt căn căn phòng rơi vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Mãi đến sau này, vào đêm trước khi anh đến viện nghiên cứu thi lại, lúc đang sửa sang tài liệu trong máy tính ở thư phòng thì vô tình nhìn thấy bức thư điện tử đêm đó, đầu tiên cô dùng tiếng Trung viết một lần, rồi có lẽ sợ đối phương đọc không hiểu nên lại dùng tiếng Anh dịch lại một lần.
***
Thân gửi phu nhân Isabelle:
Chào bác, cháu là bạn gái của Từ Yến Thời, Hướng Viên. Một tỉ kia cháu đã trả lại toàn bộ vào tài khoản công ty bác, số tiền này cháu không thể lấy được. Khi cháu biết anh ấy đến Mỹ tìm bác vì cháu, cháu thật sự thấy đau lòng cho anh ấy. Có lẽ bác không biết, chúng cháu là bạn cấp hai với nhau, cháu từng thấy anh ấy gọi điện cho bác mấy lần, giọng anh ấy nghe rất mất kiên nhẫn, lần nào cũng thúc giục bác cúp máy, nhưng chưa bao giờ anh ấy chủ động cúp điện thoại cả, lần nào cũng là đợi bác cúp máy rồi anh ấy mới cất điện thoại. Cháu rất hiểu, bởi vì mỗi lần mẹ cháu gọi điện cho cháu từ viện nghiên cứu thì cháu cũng giống vậy, ngoài miệng thì rất sốt ruột, nhưng chưa bao giờ chủ động cúp máy với bà ấy, bởi vì cháu không có cảm giác an toàn, lại rất hy vọng được chú ý. Ông nội cháu thường hỏi cháu có muốn đến viện nghiên cứu tìm mẹ không, cháu nói không muốn, ông hỏi cháu vì sao, có lẽ là xuất xứ từ nội tâm cố chấp nên cháu hy vọng mẹ sẽ chủ động đến tìm cháu, chứ không phải cháu chạy đến tìm mẹ. Cho nên cháu chưa từng đến chỗ mẹ cháu làm bao giờ. Từ Yến Thời kiên quyết nhiều năm không đến Mỹ như vậy, cháu nghĩ có lẽ anh ấy cũng như cháu, cũng hy vọng mẹ nhớ đến mình mà đến tìm, chứ không phải là anh ấy chạy đi tìm bác.
Cháu không nhận số tiền này vì không muốn tình cảm giữa chúng cháu có thêm gánh nặng phức tạp. Cũng càng không muốn anh ấy cúi đầu trước bác.
Nhưng cũng cám ơn bác đã để cháu có được anh ấy. Nếu có cơ hội, có thể mời bác về Trung Quốc tham dự hôn lễ của chúng cháu, hy vọng đến lúc đó, bác có thể ôm anh ấy một cái.
Chúc bác mạnh khỏe.