Theo như lời Vũ Văn Mân, Tiểu Lục Tử đúng là thiên tài luyện võ trời sinh. Nhất là khinh công, mới luyện có nửa năm ngắn ngủi mà chỉ cần nhảy nhẹ một cái là đã có thể bay lên nóc nhà.
Phải thừa nhận là đi theo Vũ Văn Mân sẽ học được không ít thứ có ích.
So với sự rụt rè vốn có, năng lực hiện tại của Tiểu Lục Tử đã gần bằng một người trưởng thành.
Sau khi trở về, Tiểu Lục Tử báo cáo lại tình hình xung quanh, Vũ Văn Mân gật đầu, còn Lục Hàm Chi thì đã gọi những món ăn đặc trưng của nhà trọ, đang ngồi đó chờ cậu nhóc ăn chung.
Vũ Văn Mân ngồi xuống cạnh Lục Hàm Chi, nói: “Đi ra khỏi nhà, mọi việc đều cẩn thận chút sẽ tốt hơn.”
Cậu gật đầu: “Đúng là nên cẩn thận chút, ngài đã từng bị ám sát chưa?”
Vũ Văn Mân đáp: “Có rất ít Hoàng tử không bị ám sát.”
Lục Hàm Chi không nhịn được mà thấy xót thay hắn: “Hoàng tử các ngài có thể trưởng thành được cũng không dễ dàng gì! Nhưng mà… Ta có hơi ngạc nhiên, trong hậu cung thật sự có một nhóm người chuyên hại người ta sẩy thai à?”
Vẻ mặt Vũ Văn Mân hiện lên sự khó hiểu, Lục Hàm Chi giải thích: “Chính là vì không muốn cho các phi tần khác sinh được con mà bỏ thuốc phá thai đó.”
Vũ Văn Mân nói: “Có.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Có thật à?”
Vũ Văn Mân nói: “Không phải người trong hậu cung mà là ngoại thích đã từng tham gia vào việc triều chính.”
Lục Hàm Chi cảm thấy thú vị, vừa ăn cơm vừa hỏi: “Hả? Nói nghe xem.”
Vũ Văn Mân nói: “Nhà họ Tiêu từng thao túng triều đình, tiên đế ốm yếu bệnh tật, hậu phi cũng chỉ sinh được có hai hoàng tử và một công chúa. So với bảy đứa con trai… cộng thêm hai phi tần đang mang thai của Thánh thượng hiện tại, có phải là hậu duệ quá ít rồi không?”
Lục Hàm Chi chậm rãi gật đầu, đúng là quá ít, hơn nữa người nhỏ nhất là Vũ Văn Minh Cực cũng là được sinh ra lúc tiên đế đã già.
Vũ Văn Mân nói: “Mấy đứa trẻ này đều là nhờ Thái Hậu tận lực bảo vệ. Năm đó vì bảo vệ hai hậu phi đang mang thai, bà đã giấu họ vào cung Khôn Ninh, lý do là đố kỵ với sắc đẹp của họ nên muốn bọn họ làm người hầu cho mình. Cho đến khi bọn họ sinh con xong, mọi người mới hiểu được dụng ý thật sự của Thái Hậu. Nhưng dù hai đứa trẻ này được sinh ra rồi, dưới tình hình như thế, muốn bảo vệ bọn họ an toàn là chuyện rất khó. Sau đó, Thái Hậu lại ở giữa triều đường cãi nhau rất to với cha và đại ca, tuyên bố rằng chỉ cần cặp nam nữ mà bà nhận nuôi này có xảy ra bất cứ chuyện gì, bà sẽ cho rằng đó đều là do bọn họ làm, như thế mới có thể khiến hai đứa bé bình an vô tư trưởng thành.”
Nghe Vũ Văn Mân kể như thế, Lục Hàm Chi càng ngày càng bội phục Thái Hậu.
Năm đó nhất định là ánh đao trùng trùng bóng kiếm lay động, không biết làm sao mà bà có thể chống đỡ nổi nữa. Mà sau khi Hoàng đế lên ngôi lại quay đầu ăn cháo đá bát, đối xử quá máu lạnh với người tuy không phải là mẹ ruột nhưng lại hơn cả mẹ ruột như Thái Hậu.
Cũng là ơn nuôi dưỡng, nhưng rõ ràng Vũ Văn Mân có tình có nghĩa hơn.
Lục Hàm Chi mở vò rượu: “Uống chút đi, xin kính An thân vương có tình có nghĩa của chúng ta.”
Nhưng lần này Vũ Văn Mân không chiều theo Lục Hàm Chi mà lấy vò rượu đậy lại: “Ta không dám hứa chắc ta còn có thể kiềm chế nổi không, chuyện lần trước đã nằm ngoài khả năng kiềm chế của ta.”
Lục Hàm Chi chớp mắt, nỗ lực kiềm chế con sâu rượu trong cơ thể. Đã lâu không uống rượu rồi, thật sự không được à?
Thấy cậu nhìn chằm chằm vò rượu, Vũ Văn Mân càng kiên định hơn. Hắn mở cửa sổ, đổ sạch rượu trong vò xuống hồ ngoài cửa sổ. Trước khi nghĩ rõ mọi chuyện, hắn không thể tùy ý để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lục Hàm Chi ngồi tại chỗ, có hơi mất mát, sau đó cậu thấy Vũ Văn Mân đẩy cửa ra gọi Tiểu Lục Tử: “Đi gọi một bình rượu mơ.”
Hai mắt Lục Hàm Chi sáng lên bling bling!
Tuy rượu mơ cũng có mùi rượu nhưng độ cồn rất thấp, vừa đã cơn nghiện rượu vừa không bị say.
Tiểu Lục Tử nhanh chóng bưng một vò rượu mơ lên, cung kính đưa tận tay Lục Hàm Chi: “Sư… công.”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân: “…”
Đợi Tiểu Lục Tử ra ngoài, Vũ Văn Mân hỏi Lục Hàm Chi: “Là ngươi dạy nó gọi như vậy à?”
Lục Hàm Chi nghĩ rồi đáp: “Không đâu, tự nó giác ngộ đó. Nhưng nghe êm tai hơn sư nương mà, đúng không?!”
“Sư nương” nghe nữ tính lắm.
Vũ Văn Mân nhịn cười, luôn cảm thấy chỉ cần ở cùng với Lục Hàm Chi, mỗi ngày đều trải qua những việc rất mới lạ.
A Thiền 8 tháng đã có thể tự mình vịn vào bàn mà đi chậm. Bé bò đến bên giường rồi đứng lên, dạng hai cái chân nhỏ muốn leo lên giường. Vũ Văn Mân thấy nhưng cũng không giúp, để kệ bé cố gắng tự leo lên.
Lục Hàm Chi ôm vò rượu mơ tu một ngụm, cũng nhìn sang.
Cậu thấy A Thiền cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng trèo lên được bèn nói: “Chân của A Thiền nhà chúng ta cũng dài thật.”
Vũ Văn Mân vô thức nhìn chân của Lục Hàm Chi: “Chắc là giống với “móng heo lớn” của ngươi!!”
Trong mắt Lục Hàm Chi đầy vẻ kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên rồi.”
Trong lòng Vũ Văn Mân hơi chua, mặc dù hắn biết không nên như vậy nhưng hắn vẫn thấy ghen.
Hắn nói vô thức: “Chân của bổn vương cũng rất dài.”
Lục Hàm Chi sặc rượu, vừa vỗ ngực vừa nói: “Đó là chắc chắn rồi! Tỷ lệ cơ thể của Vương gia rất hoàn mỹ.”
Vũ Văn Mân lại hỏi: “So với “móng heo lớn” kia của ngươi thì sao?”
Lục Hàm Chi thầm cười sặc, ngoài mặt vẫn nói: “Đều tuyệt vời như nhau cả.”
Vũ Văn Mân không biết nên vui hay nên buồn, chí ít thì trong lòng Lục Hàm Chi, hắn và cái tên “móng heo” kia đều quan trọng như nhau.
Hừ… Muốn giết người quá.
Tuy Vũ Văn Mân không biết mình nên vui hay nên buồn, nhưng chắc chắn là Tô Uyển Ngưng chẳng vui vẻ gì.
Dạo gần đây nàng ta cứ như gặp năm hạn, cái gì cũng không thuận lợi, liên tục thua trong tay Lục Hàm Chi. Bị thua thiệt trong lễ mừng thọ của Thái Hậu thì thôi, ngay cả con đường Chiêu Vân này cũng bị cậu chặn mất.
Bây giờ đến cả Lâm thần y kia cũng đã vào phủ Thái Tử, mỗi ngày đều bắt mạch cho Chiêu Vân. Quận chúa Chiêu Vân không sao, Lục Hạo Chi cũng được Lục Hàm Chi đích thân chữa trị tổn thương. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lục Hạo Chi dù bị đánh gãy hai chân đã có thể vịn vào thứ gì đó mà chậm rãi hoạt động.
Nhưng nàng ta lại chẳng còn sức để xử lý chuyện gì nữa, mấy ngày gần đây hao tâm tổn huyết, vốn định liều nhưng lại khiến bản thân bị thương liên tục. Mà Thái Tử thấy nàng ta bị bệnh nặng một trận thì cũng chỉ cho là do nàng ta đã lấy máu chép kinh.
Hắn ta chỉ bảo đại phu chăm sóc thật tốt, không tiếp tục để nàng ta phải vất vả nữa.
Thái Tử bị việc nước làm cho mệt mỏi, Hoàng đế thì cáo bệnh, Sở Vương bận dưỡng thai, còn An Vương lại chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện triều chính, chỉ lo tập võ.
Gần đây lại có hội thi võ, Thái Tử không rảnh đến hậu viện. Cho dù là Quận chúa Chiêu Vân suýt sinh non, hắn ta cũng chỉ đến thăm 1 lúc vào tối, thấy đứa nhỏ vẫn còn giữ được thì không để ý nữa.
Thế nên Lâm thần y có ở lại phủ Thái Tử, hắn ta cũng không ngăn cản.
Mà Chiêu Vân lại còn dốc hết sức xin giúp Lục Hạo Chi, đưa ra chứng cứ hết sức thuyết phục rằng không phải do hắn ta cố ý, đánh gãy hai chân đã là sự trừng phạt quá nặng nề rồi, không nên đuổi ra khỏi phủ.
Thái Tử đành chiều lòng Chiêu Vân, Tô Uyển Ngưng cũng không có tinh thần đi can thiệp vào quyết định của hắn ta.
Trong khoảng thời gian này, nàng ta chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, không dám hành động thêm gì nữa.
Mà lúc này, Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân đã tới được mục tiêu của bọn họ – sườn núi Hạnh Lâm.