Kinh doanh cũng coi như đi vào quỹ đạo, Khương Đào cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hôm nay, nàng thấy thời tiết rất đẹp, bèn mang bánh mì nướng đi tìm Tô Như Thị.
Tô Như Thị dọn tới cách vách Vệ gia cũng đã được một đoạn thời gian, thấy nàng bèn cười, trách: “Nha đầu này hiện giờ tài giỏi rồi, bận lâu như vậy mới tới có phải đã quên ta rồi hay không?”.
Khương Đào vội vàng bồi tội, “Con sao có thể quên người được! Thật sự là vừa mới khai trương, giai đoạn đầu yêu cầu con quan sát cẩn thận. Hiện tại có người phụ giúp, con mới có thể âm thâm lười biếng”.
Tú phường nhỏ hiện tại đã có mười người, tốc độ cung hàng cũng càng lúc càng nhanh, người dân cũng không tranh đoạt điên cuồng như mấy ngày đầu, Niên chưởng quầy liền vận dụng quan hệ đưa tới những chi nhánh khác bán, cũng coi như không lo nguồn tiêu thụ.
Hiện giờ, Khương Đào không làm gì cả, ngồi không cũng thu được hơn hai mươi lượng. Nàng vẫn rất vừa lòng với tiến độ này, không tiện đắc ý trước mặt người khác nên chỉ nói cho Tô Như Thị như vậy.
Đương nhiên một chút tiền ấy trong mắt Tô Như Thị không đáng là bao nhưng bà vẫn rất phối hợp nói: “A Đào của chúng ta thật lợi hại nha, mới có một hai tháng đã kiếm được nhiều như vậy. Sau này tú phường của con làm ăn lớn, một tháng cũng có thể kiếm được một, hai trăm”.
Khương Đào đương nhiên biết đây là sư phụ dỗ nàng nhưng cũng nhịn không được cười rộ lên, “Sư phụ đừng trêu con nữa, làm được quy mô như vậy phải chiêu mộ bao nhiêu người chứ. Nhiều người như vậy không thể chỉ dựa vào khế thư là quản thúc được họ, con cũng tự biết bản thân không có năng lực ấy”.
Thầy trò các nàng giống nhau, ở phương diện thêu thùa là thiên phú trác tuyệt nhưng những mặt khác cũng chỉ là người thường, không thì năm đó Tô Như Thị cũng không bán hết sản nghiệp của Tô gia đi đổi lấy tiền bạc, chính là biết bản thân không có năng lực bảo vệ bản thân trước răng nanh của mấy con sói đói.
Hai người thân mật nói chuyện hồi lâu, Tô Như Thị nói: “Có chuyện ta phải nhắc nhở con, có người nghiên cứu đồ thêu của con đưa tới kinh thành, ta dùng nhân lực tạm thời ngăn chặn nhưng nhiều nhất cũng chỉ được hai ba tháng, khẳng định sau đó sẽ bị người khác phát giác”.
“Con đoán thời gian không khác lắm, tuy vậy bọn họ cũng sẽ cân nhắc được mất thôi. Chiêu này của con chỉ nhắm vào bá tánh thường dân, vùi đầu làm một tháng cũng chỉ được có hai ba lượng. Đối phương kể cả có nghiên cứu ra thì nơi nào sẽ tìm được một tú nương làm đồ thêu rẻ tiền như vậy chứ? Trừ phi là giống con thu nhận những người thường mà dạy”.
So sánh giữa thêu chữ thập với kinh doanh bình thường của tú phường lớn mà nói, lợi nhuận ít ỏi, hơn nữa, cũng chỉ là ở huyện thành nhỏ này cược nhỏ thu nhỏ, khách hàng không hề xung đột với các tú phường khác, nếu cũng tiêu phí vật lực và nhân lực y như vậy chỉ có tốn công vô ích.
Mà cạnh tranh được với nàng cũng chỉ có mấy tú phường nhỏ và vừa thôi. Thời đại này lại không có Internet hiện đại, tin tức bế tắc, những tú phường đó có biết tin không không nói, có tin tức rồi lại có người và sức để làm không cũng không chắc.
Lui một vạn bước mà nói, kể cả sau này có người bắt chước được, Khương Đào cũng đã bắt đầu dạy bọn Lý thị những thêu kỹ trên thị trường, cũng không dùng thêu chữ thập tới liều mạng.
Tô Như Thị đương nhiên cũng biết những chuyện này, cho nên bà nói tiếp: ‘Ta nhắc nhở con không phải việc này mà là chuyện người đứng sau màn”.
Khương Đào ngưng cười, nghiêm túc nghe.
“Mới đầu ta chỉ thấy kỳ quái, Phù Dung tú trang của Tiểu Vinh chỉ là kinh doanh không tốt, sao còn có người phí tâm phí sức cạnh tranh với hắn? Nhưng kỳ quái thì kỳ quái cũng không đoán được người sau màn là ai. Gần đây, ta cho người đi tra mấy tú phường có danh tiếng ở kinh thành, nhìn xem ai là người đưa đồ thêu chữ thập cho mấy người họ nghiên cứu, cuối cùng cũng nắm được chút dấu vết”.
Tô Như Thị không vòng vo, trực tiếp vạch trần người đứng sau Mẫu Đơn tú trang là Sở Hạc Tường.
Khương Đào gặp qua Sở Hạc Tường một lần, ấn tượng với hắn cũng chỉ mơ hồ, “Bọn họ là huynh đệ, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là huyết thống thâm sâu. Sở Hạc Tường làm như vậy thực sự khinh người quá đáng!”.
“Chính vì họ là đường huynh đệ nên mới không thể thấy đối phương tốt hơn mình được. Tiểu Vinh không có tài cán gì nhưng lại là tôn tử được lão thái thái yêu thương nhất. Mắt thấy Sở gia mấy năm nay sắp phải phân gia, đánh sập Phù Dung tú trang, tới lúc phân gia đương nhiên thành cái cớ để nhà nó chiếm bớt một chút”.
Xưa nay tiền tài động lòng người, loại cách làm đáng kinh này của Sở Hạc Tường cũng không tính là hiếm thấy.
Hai người nói hết buổi trưa, trước khi tạm biệt, Tô Như Thị không quên dặn dò, “Sở Hạc Tường lấy cớ tới chăm sóc ta và Tiểu Vinh đã ở đây được hơn một tháng. Trước đó, lão thái thái nhà hắn đã gửi thư giục hắn hồi kinh. Hắn làm ra chuyện đối phó bỉ ổi như vậy với đường đệ, đối với người khác khẳng định là càng không kiêng nể điều gì, mấy ngày này con nên cẩn thận một chút”.
Khương Đào gật đầu đồng ý, sau khi về nhà cũng suy tư chuyện này.
Kinh doanh đồ thêu chữ thập càng ngày càng phát triển, tuy Sở Hạc Tường tìm người nghiên cứu nhưng nhất thời chắc chắn không thể bắt chước được. Hắn lập tức phải hồi kinh, khẳng định là không cam lòng mặc kệ Phù Dung tú trang khởi tử hồi sinh. Chỉ là ngay tức khắc nàng cũng không nghĩ được đối phương sẽ ra chiêu gì.
Nàng còn đang ngơ ngẩn, Lý thị và Mạnh bà bà các nàng cũng không quấy rầy nàng, trời sẩm tối các nàng làm xong việc rồi thông báo một tiếng, ai về nhà nấy.
Chờ Khương Đào lấy lại tinh thần, bọn đệ đệ và Thẩm Thời Ân đã quay về.
Hiện tại, đồ ăn trong nhà không cần Khương Đào và Thẩm Thời Ân chuẩn bị, Lý thị và Mạnh bà bà lập thành một nhóm sau liền chủ động giúp đỡ Khương Đào mua đồ ăn và nấu cơm, dù sao đối với các nàng cũng chỉ là quen tay thuận tiện làm, hơn nữa, buổi trưa ăn cơm cũng không cần về nhà ăn, có thể làm nhiều đồ thêu hơn.
Khương Đào muốn kết toán tiền đồ ăn cho các nàng, hai người nhất định không chịu, nói khi phụ trách người mới đã được thêm tiền lương, như thế nào cũng không chịu nhận.
Thẩm Thời Ân tới nhà bếp hâm lại mấy món ăn, chuẩn bị ăn cơm tối.
Khương Đào giúp đỡ hắn một bên, không biết làm gì mà tay hai người vô ý chạm vào nhau.
Vốn là chuyện bình thường, Thẩm Thời Ân lập tức nhảy xa ba bước, ánh mắt như thấy biếи ŧɦái vậy.
Khương Đào bị phản ứng này của hắn hù cho giật mình, buồn cười nói: “Chàng làm gì thế? Ta không cẩn thận chạm vào thôi mà, đến nỗi vậy sao?”.
Thẩm Thời Ân không hé răng, bưng mâm cơm lên nhưng hành động kia cũng lộ ra chút thận trọng, không vui khi Khương Đào chạm vào hắn.
Khương Đào hết chỗ nói, nghĩ như thế nào lại có ảo giác lúc trước khi động phòng, cái loại ác bá chuyên đùa giỡn con gái nhà lành rồi?.
