”Có lòng rồi.” Trong lòng Tạ lão gia cảm động, mỉm cười nắm chặt tay y, lại khen: ”Con là do dì của Kim nhi lựa chọn, lúc trước từng nghe nói về chuyện của con, ta còn hơi lo lắng, nhưng dì nó nói mặc dù con hơi quậy một chút nhưng liếc nhìn một cái đã biết con không phải một đứa trẻ xấu, bây giờ xem ra đúng là như vậy.”
Ông ấy vừa nói ra câu này, trong lòng Lý Hạc Đông run lên bần bật, sững sờ nhìn Tạ lão gia, trên đời này ngoại trừ anh ruột của y, chưa từng có ai cảm thấy y không phải là một đứa trẻ hư, trong lòng Lý Hạc Đông không hiểu sao sinh ra chút áy náy, luôn cảm thấy không nên hợp tác với Tạ Kim bắt nạt một nữ nhân như vậy, lại càng không nên giả chết lừa Tạ lão gia, nhưng dù sao y cũng đã hứa với Tạ Kim, cũng không nên đổi ý giữa chừng, chỉ có thể chậm rãi cúi đầu, không nói gì.
Tạ lão gia phát giác hôm nay y kỳ lạ, đoán chừng y nhất định có chuyện gì muốn nói, thấy y giống như không tiện mở miệng, Tạ lão gia nghĩ có lẽ là chuyện kia, nên hỏi y trước: ”Nghe nói…Gần đây con và ông chủ Kim rất thân hả.”
Lý Hạc Đông lập tức luống cuống, vội phủ nhận: ”Người đừng nghe bọn họ nói bậy, mấy cái này đều là bên ngoài đồn nhảm thôi!”
Tạ lão gia cười, vỗ vỗ mũ bàn tay y: ”Đừng sợ, ta không có ý muốn trách con, con ta mất sớm, thiệt thòi cho con còn trẻ mà phải thủ tiết, nếu con muốn bước thêm bước nữa, cha cũng sẽ tuyệt đối không cản con, cho dù sau này con thuộc về nơi nào thì chỉ cần con đến nhà họ Tạ một ngày, con chính là người của nhà họ Tạ, nếu như con bằng lòng, ta có thể thay Kim nhi viết thư bỏ vợ cho con, từ hôm nay về sau, con không còn là con dâu của nhà họ Tạ chúng ta nữa, mà là con nuôi.”
Thư bỏ vợ…
Lý Hạc Đông không khỏi cúi đầu, y hợp tác với Tạ Kim, phí hết bao công sức, không phải là vì bức thư bỏ vợ đó sao? Nhưng trước mắt có một cơ hội như vậy, y lại bắt đầu do dự.
Lý Hạc Đông hít sâu một hơi, tựa như đang đưa ra một quyết định rất lớn, đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói với Tạ lão gia: ”Cha, người yên tâm, nhà họ Tạ chính là nhà của con, từ nay về sau con sẽ ở nhà, không đi đâu cả!”
”Con thật sự nghĩ kỹ chưa? Cứ sống cả đời như vậy sao?” Tạ lão gia vẫn không đành lòng, rốt cuộc y vẫn còn trẻ như vậy mà, không nên bị hủy hoại cả đời như vậy!
”Con nghĩ kỹ rồi!” Lý Hạc Đông gật đầu, quá chột dạ nên cũng không ở lại nữa, vội nói với Tạ lão gia: ”Không còn sớm nữa, con đến tiệm xem thử, người nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi không đợi Tạ lão gia đáp lời, Lý Hạc Đông nhanh chân đi ra khỏi phòng.
Chạng vạng tối, Lý Hạc Đông đến Đại San Lan, đưa mắt nhìn tiệm cũ của nhà họ Tạ, sau đó quay người đi vào tiệm của Tạ Kim, Tạ Kim đang rầu rĩ nghĩ làm sao để làm y vui, thấy y đi tới, lập tức vọt tới, cười nói với y: ”Ngươi tới rồi à? Ta đang định bảo Cửu Nam đi mời ngươi đây, ta đặt một bàn rượu thịt ở Hạc Cục, hay là ngươi…”
”Không có hứng!” Lý Hạc Đông ngắt lời hắn, lạnh mắt nhìn hắn.
Nụ cười của Tạ Kim lập tức cứng đờ: ”Ngươi sao vậy? Ta làm gì cho ngươi giận à?”
Lý Hạc Đông lạnh giọng hỏi hắn: ”Sau khi ngươi giành lại được gia sản thì ngươi định làm gì dì của ngươi?”
”Ta, ta sẽ không làm gì được bà ta cả!” Tạ Kim cười, đột nhiên hỏi như vậy nên hơi luống cuống, thấy thái độ của y nghiêm túc, cuống quít giải thích với y: ”Ngươi nghe ta nói, dì không tin sau khi ta quản lý việc làm ăn của gia đình thì sẽ đối xử tốt với bà ta và Tiêu Đường, cho nên mới phải liều mạng tranh gia sản với ta như vậy, ta chẳng qua chỉ muốn lấy lại hết những thứ thuộc về ta thôi, ta sẽ sắp xếp hợp lý cho bà ấy! Hơn nữa ngươi cũng biết thủ đoạn của bà ta rồi, nếu như để bà ta lấy được gia sản, bà ta chắc chắn sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, chấm dứt tại họa về sau!”
Lý Hạc Đông không nói gì, một mực nhìn chằm chằm vào hắn, Tạ Kim không khỏi nhíu mày, trong mắt đầy vẻ hoang mang: ”Ngươi không tin ta sao? Có phải dì nói gì với ngươi rồi không? Nếu không thì sao đột nhiên ngươi lại có thành kiến lớn như vậy với ta?”
”Bà ấy không nói gì cả.” Lý Hạc Đông vẫn nhìn chòng chọc vào hắn, nói với giọng lạnh lùng: ”Nhưng ta cảm thấy ngươi mới có thành kiến với bà ấy.”
”Là bà ta có thành kiến với ta mới đúng!” Tạ Kim hơi lo lắng, không rõ rốt cuộc là Lý Hạc Đông đã nghe ai nói gì mới có thể đột nhiên phản bội mình đi nói giúp cho dù như vậy.
Nói đến đây, Lý Hạc Đông cũng xác định được cả hai người họ đều cứng đầu, thật ra chỉ cần một bên chịu nhận sai là có thể thiên hạ thái bình, nhưng không một ai chịu cúi đầu cả, Lý Hạc Đông bực bội thở dài, y vốn không muốn quan tâm tới mấy thứ rách việc này, bây giờ rốt cuộc lại giữa giúp dì hoặc Tạ Kim, lập trường của y là giúp Tạ lão gia.
”Việc này ta không muốn quản, ngươi thích làm sao thì làm đi!” Lý Hạc Đông nói câu này xong quay người muốn bỏ đi, với vừa đi được mấy bước đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc hắn, nói với giọng lạnh lùng: ”Chỉ mong ngươi có thể nói chuyện thì giữ lời, ta tin hai người các ngươi không ai muốn nhìn thấy cha ngươi bị kích thích.”
Lý Hạc Đông nói xong thì muốn đi, Tạ Kim ba chân bốn cẳng bước tới chặn đường y, cau mày nói: ”Lúc trước ngươi tùy hứng thế nào ta đều có thể chiều theo ngươi, nhưng hôm nay nhất định ngươi phải nói rõ cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Chúng ta bận bịu lâu như vậy bây giờ còn một bước nữa là thành ngươi lại không làm! Ngươi đừng quên giữa hai chúng ta còn có giao ước! Ngươi không sợ ta không viết thư bỏ vợ cho ngươi sao!”
”Không viết thì thôi! Dù sao người ta gả cũng là Tạ Kim, không phải ông chủ Kim! Không đến lượt ngươi viết thư bỏ vợ cho ta!” Lý Hạc Đông đẩy hắn ra, nhanh chân bước ra khỏi tiệm.
Tạ Kim dây dưa không thôi, lại đuổi tới trên đường, một phát nắm chặt cổ tay y, lôi y lại: ”Ngươi vừa nói vậy là có ý gì? Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ lấy lại thân phận của ta!”
Bị cản đường lại còn bị nắm cổ tay, Lý Hạc Đông thật sự tức giận, hung ác nhìn chằm chằm vào hắn nói: ”Đợi ngày nào đó nhà của ngươi thật sự tan tành rồi thì lúc đó ngươi sẽ biết, rốt cuộc ngươi không thể quay lại làm Tạ Kim nữa!”
Trong tiệm nhà họ Tạ, dì Hai còn chưa quay lại, Trương Cửu Nam tạm thời trông coi tiệm, từ xa nhìn thấy hai người kia cãi nhau trên đường, cuống quít lao ra, ngăn ở giữa hai người, khuyên trái khuyên phải: ”Ông chủ Kim, Đông ca, hai người sao vậy? Sao tự nhiên cãi nhau?”
Có người tới khuyên can, trên đường cũng có người đang xì xào bàn tán, Lý Hạc Đông không gánh nổi người này, hất tay Tạ Kim ra, quay người đi đến tiệm vàng nhà họ Tạ: ”Ông đây lười cãi nhau với hắn!”
Đột nhiên thái độ của y khó hiểu như vậy, Tạ Kim cũng thật sự tức giận, nghiến chặt răng, la lên với bóng lưng của y: ”Lần này ta sẽ không dỗ ngươi đâu!”
”Cầu còn không được!” Lý Hạc Đông cũng đốp lại hắn, đúng lúc cũng rảo bước vào đến tiệm, đóng sầm cửa lại.
Trương Cửu Nam đưa mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Kim, đè thấp âm lượng hỏi hắn: ”Sư gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
”Ai biết tự nhiên hắn bị làm sao!” Tạ Kim lạnh giọng, cũng quay người về tiệm.
Trương Cửu Nam vội đuổi theo, nhỏ giọng hỏi tiếp: ”Vậy người với Đông ca đều nói chuyện với nhau không thành, kế hoạch của chúng ta có cần tạm gián đoạn không?”
”Sao phải gián đoạn!” Lúc này Tạ Kim quay đầu, trừng mắt nhìn tiệm nhà họ Tạ, nghiên răng nói: ”Đợi ngày việc này thành rồi, hắn sẽ biết, ta mới là người đúng!”