có chút không dám tin.
“Đúng vậy.” Diêm Lập gật gật đầu, không
ngừng thổn thức: “Ngày hôm qua, nếu
không phải nhờ có vị tiểu sư phụ này,
Diêm tôi sẽ phải trơ mắt nhìn một mạng
người đi ngay trước mặt mình, y thuật và
quan điểm y học của vị tiểu sư phụ này,
là điều mà tất cả chúng ta ngồi đây đều
phải học tập.”
Lời nói của Diêm Lập khiến cho tất cả
những bác sĩ đang có mặt đều trợn to
hai mắt.
“Miễn đi.” Trương Thác phất phất tay:
“Tôi không dạy nổi những người kiêu
ngạo đâu.”
Trương Thác mở miệng nói, vừa nói
xong, anh không thèm để ý đến những
bác sĩ này nữa, sải bước đi ra khỏi hội y
học.
“Tiểu sư phụ dừng bước!” Diêm Lập vội
vàng ngăn Trương Thác lại, cách ông ta
ngăn cản Trương Thác, khác hẳn thái độ
hung dữ vừa nãy của bác sĩ Vương, vô
cùng chân thành: “Tại sao tiểu sư phụ lại
nói như vậy?”
Diêm Lập cứ luôn miệng tiểu sư phụ, đó
là vì ông ta thật sự tán thưởng y thuật
của Trương Thác, trên con đường học
vấn phải lấy người thành đạt làm đầu,
cho dù Diêm Lập có già hơn Trương
Thác đến hơn năm mươi tuổi, cũng
không dám tự cho mình là người đi
trước.
Diêm Lập hỏi xong, phát hiện Trương
Thác cũng không thèm để ý đến mình,
ông ta lại chú ý đến sắc mặt của hai học
trò của mình đều rất khó coi, còn những
bác sĩ khác cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
“Nói, có phải vừa nãy các ông đã làm
mất lòng tiểu sư phụ rồi hay không hả?”
Diêm Lập liếc nhìn mọi người một vòng,
chất vấn ngay tại chỗ.
“Cụ Diêm, là như vầy, vừa nãy vị tiểu sư
phụ này, anh ta…” Hội trưởng Mã cười
cười xấu hổ với Diêm Lập, kể lại chuyện
vừa rồi một lần nữa.
“Làm càn! Quả thật quá càn quấy!” Diêm
Lập đập rầm một cái lên chiếc bàn gỗ
trước mặt: “Thảo nào tiểu sư phụ nói
các ông kiêu căng ngạo mạn, các ông
không coi ai ra gì như vậy, không phải
kiêu căng ngạo mạn thì là cái gì?”
“Thưa thầy, chuyện này cũng không thể
trách chúng em được.” Cô học trò của
Diêm Lập cũng tỏ ra oan uổng: “Chúng
em nào có biết anh ta chính là người
thanh niên chữa bệnh ngày hôm qua
thầy nói chứ, hơn nữa anh ta còn nói y
thuật của thầy bình thường, chúng em
đương nhiên sẽ tức giận rồi.”
“Có gì mà tức giận?” Diêm Lập trừng
mắt lườm học trò của ông ta: “Các trò
thật sự là ếch ngồi đáy giếng, nông cạn
thiển cận, không biết đạo lý núi cao còn
có núi cao hơn, trên đời này có rất nhiều
người tài năng kỳ lạ, có rất nhiều người y
thuật cao siêu hơn Diêm Lập tôi, chẳng
lẽ các trò định lần lượt phủ nhận hết
từng người hay sao?”
Diêm Lập nổi trận lôi đình ở đây, không
riêng gì sắc mặt những bác sĩ này không
tốt, mà sắc mặt những doanh nhân kia
cũng y như vậy.
Bọn họ ở đây cũng đã nghe cuộc trao
đổi học thuật vừa nấy, tuy nghe không
hiểu một số thuật ngữ chuyên nghiệp,
nhưng Diêm Lập thể hiện sự kính nể với
người thanh niên trong vụ việc kia, ai
nấy đều có thể nghe thấy, nhưng không
ai ngờ, bản thân mình vừa nấy còn
măng anh ta não tàn, là người bị bệnh
thần kinh, lại chính là người mà Diêm
Lập đã nhắc đến kial
Tình thể đảo ngược lớn như vậy, không
ai có thể ngờ được, trong đó, sắc mặt
của bác sĩ Vương là không được thoải
mái nhất, vừa nãy ông ta mắng rất hung
dữ, còn bắt Trương Thác phải xin lồi.
Bác sĩ Vương mở miệng: “Cụ Diêm, thứ
cho tôi nói thẳng, cũng không phải tôi
không tin lời ông, chẳng qua người này
còn quá trẻ, ngày hôm qua ở trung tâm,
đột nhiên có người phát bệnh, mà ông
lại đúng lúc ở chỗ đó, ông không thể
chữa trị triệu chứng của người bệnh,
nhưng lại được thanh niên trước mặt
này chữa khỏi, hôm nay, anh ta lại đại
biểu cho Lâm Thị đến tham gia hội nghị
đấu thầu này, chuyện này thật sự rất
trùng hợp.”
Bác sĩ Vương còn chưa nói dứt lời,
nhưng ý tứ trong đó mọi người đều có
thể hiểu được, ông ta đang nói, tất cả
mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều có
thể là diễn, tất cả mọi chuyện đều vì
hạng mục hợp tác lần này giữa chính
phủ và Lâm Thị.
“Đúng vậy đó thầy.’ Cậu học trò kia của
Diêm Lập cũng mở miệng: “Thầy vẫn
luôn nói với chúng em, đông y coi trọng
nhất là kinh nghiệm, anh ta còn trẻ như
vậy, cho dù tất cả mọi chuyện ngày hôm
qua thật sự xảy ra một cách trùng hợp,
nhưng có khi nào, vừa vặn trước đây
anh ta từng gặp phải triệu chứng giống y
như vậy, mới có thể chữa trị được thì
sao? Một người bệnh cũng không thể
chứng minh điều gì cả, y thuật nông sâu
thế nào, còn phải chứng minh nhiều lần.”
Học trò của Diêm Lập vừa dứt lời, đã
nghe thấy Trương Thác hừ lạnh một
tiếng, ở chiếc bàn ngay trước mặt anh,
đúng lúc bày ra một hàng châm bạc,
Trương Thác thuận tay cầm mấy cây
châm bạc lên, ngón trỏ và ngón cái năm
chặt, sau đó dùng sức cắm xuống mặt
bàn.
Chiều dài của châm bạc là mười
centimet, Trương Thác đã cắm một nửa
xuống mặt bàn.
Cảnh tượng này, trong mắt những doanh
nhân kia tưởng như qua loa tầm thường,
nhưng trong mắt những bác sĩ kia, lại
hoàn toàn khác biệt.