– Chủ tịch Tề không biết anh có chuyện gì muốn nói với tôi? –
– Tôi muốn biết tung tích của cô gái tên An Huyệt –
Tề Thiên Hoàng không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Lý Tiểu Sở nhíu mày khó hiểu tại sao sau mấy năm biến mất khi quay về Tề Thiên Hoàng lại muốn gặp An Huyệt cơ chứ?
– Sao đột nhiên anh lại tìm cậu ấy? –
– Vì cô cũng là người có liên quan đến An Huyệt nên tôi không ngại nói thật, tôi nghi ngờ An Huyệt rất có thể là Công Chúa của Hoàng gia bị thất lạc –
Cô càng trở nên mơ hồ, Công Chúa gì chứ? Rốt cuộc quyển tiểu thuyết mà cô xuyên vào còn bao nhiêu điều khiến cô bất ngờ nữa đây?
– Tôi và An Huyệt đã không còn liên lạc với nhau cũng mấy năm rồi nhưng có lẽ có một người biết tung tích của cậu ấy –
– Vậy cô liên lạc với người đó thử đi, có tung tích gì thì cô gọi cho tôi –
Tề Thiên Hoàng đưa cho cô một tấm danh thiếp cô cầm lấy nó, cả hai tạm biệt nhau, Lý Tiểu Sở cũng rời khỏi đó.
Tại phòng VIP của nhà hàng, Thẩm Hoắc Nam từ tốn dùng bữa không mấy để tâm đến những gì mọi người xung quanh đang nói nhưng vẫn đủ để biết ánh mắt của Lưu Vương Khải đang nhìn anh.
Lưu Vương Khải biết em họ của mình sắp đính hôn với con cháu nhà họ Thẩm, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến người đó là Thẩm Hoắc Nam, tuy anh đi du học nhưng vẫn biết rõ mối quan hệ giữa cô và anh là gì, sao đột nhiên Thẩm Hoắc Nam lại sắp trở thành em rễ của anh cơ chứ? Nếu vậy thì Lý Tiểu Sở phải làm sao?
Thẩm Hoắc Nam ngước lên nhìn Lưu Vương Khải ánh mắt sắc lạnh khiến người ta rét run, Lưu Vương Khải cũng ngay lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Mọi người đang rất hào hứng bàn chuyện đính hôn của Thâm Hoắc Nam và Lưu Thiên Vũ, cô nàng hạnh phúc ra mặt đôi lúc còn ngại ngùng đỏ mặt khi bị mọi người trêu chọc, cô nàng cũng liếc sang nhìn phản ứng của anh nhưng Thẩm Hoắc Nam trước sau như một, tuyệt nhiên không một chút biểu cảm.
– Hoắc Nam, con đừng cứ mãi ăn, con cũng nên góp ý kiến vào lễ đính hôn của bản thân chứ –
Bà Thẩm nhìn cậu con trai trầm tính của mình mà không khỏi lo lắng cho đứa con dâu tương lai đang ngồi cạnh mình sẽ bị thái độ thờ ơ của Thẩm Hoắc Nam ức hiếp.
– Bác biết con là một người vô cùng thông minh, nên mọi sắp xếp con cũng nên xem qua xem coi có sai sót nào hay không? –
Bà Lưu cũng vô cùng hào hứng nói với anh, anh nhẹ nhàng bỏ đũa xuống nhàn nhạt trả lời:
– Con không ý kiến –
– Cậu thật sự không có ý kiến? – Lưu Vương Khải ngờ hoặc hỏi anh.
Tuy Lưu Vương Khải chưa tiếp xúc nhiều với Thẩm Hoắc Nam nhưng đã nghe qua cách mà Thẩm Hoắc Nam yêu chiều Lý Tiểu Sở như thế nào, anh tin rằng con người này không dễ dàng gì mà yêu người khác, hơn nữa bây giờ Lý Tiểu Sở còn đang ở cạnh Thẩm Hoắc Nam chẳng lẽ anh không còn chút cảm xúc nào với cô?
Thẩm Hoắc Nam nhìn Lưu Vương Khải không đáp, nhưng ánh mắt như biết nói đang hỏi Lưu Vương Khải còn ý kiến gì?
Bà Thẩm và ông bà Lưu vô cùng hài lòng cười vô cùng vui vẻ, chỉ có ông Thẩm vẫn bình tĩnh kỳ lạ tuy rằng năm đó Lý Tiểu Sở đã làm tổn thương cậu con trai của ông, nhưng ông tin chắc rằng con trai ông vẫn còn yêu cô gái đó hoặc chí ít là khó lòng yêu thêm người nào khác.
– Vậy 2 tuần nữa chúng ta tổ chức lễ đính hôn, tròn 1 tháng tổ chức lễ cưới là hợp lý, tôi đã xem qua rồi toàn là ngày tốt để cử hành lễ –
Bà Lưu thân thiết nắm lấy bà Thẩm, Lưu Thiên Vũ thì vô cùng hạnh phúc nụ cười chưa bao giờ tắt trên gương mặt xinh đẹp.
Thẩm Hoắc Nam nghe đến đây thì gương mặt đanh lại, 2 tuần liệu có quá nhanh hay không? Anh chỉ vừa mới gặp lại cô? Nhưng kéo dài thêm thì anh sẽ quay lại với cô sao? Mặc cho những tổn thương trong lòng mà yêu cô lần nữa