Cẩm Lý ôm theo đống nợ, rời khỏi sân thượng đầy gió lạnh.
—-
Cẩm Lý một lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang bị trói trên ghế gỗ.
Mọe!!
Tên khốn nào nhân lúc trẫm chưa kịp thích ứng đánh úp trẫm!!!
Thời điểm Cẩm Lý vừa rời khỏi sân thượng, ở trong chính cầu thang thoát hiểm, bị đánh thuốc mê rồi kéo đi. Tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ở căn phòng không chút quen thuộc này.
* Cạnh* Chốt cửa được ấn xuống, cửa mở ra, đồng thời có thêm 4 người bước vào, sau đó, lại có thêm một kẻ nữa. Có người đặt ghế ở đối diện Cẩm Lý, nam nhân khí chất đi vào cuối cùng hiên ngang ngồi xuống, chỉ là cái ghế gỗ vậy mà có cảm giác như đang ngồi ngai vàng vậy.
Khí chất này, chỉ kém anh một chút thôi. Ngầu đó!
Cẩm Lý nhìn nam nhân mặt lạnh ở trước mặt, nheo mắt.
Kẻ nào dạy hư nhóc nhà mình thế này?!!!
” Thu lại ánh mắt của ngươi đi.” Khởi Linh âm trầm nói.
Thu cái gì, trẫm nhìn ngươi có chút chút, cũng không mòn mặt của ngươi mà.
Cẩm Lý không những không thu lại ánh mắt mà nhìn càng tợn hơn, mắt mở to. Tựa như đang trêu chọc Khởi Linh vậy. Khởi Linh cực kì không thoải mái khi bị nhìn, ra lệnh cho đám thuộc hạ. Đám thuộc hạ hiểu ý, tiến tới, không nhân nhượng liền đạp vào bụng anh một cái.
Cẩm Lý đau đến gập bụng, hai tay bị trói phía sau ghế cọ vào dây thừng đau đớn. Anh cắn răng. Da đầu lại bị kéo căng, bị ép phải nhìn lên trên.
” Nhìn lung tung tao móc mắt mày. Biết chưa.”
Cẩm Lý nheo mắt, không hề run sợ đối diện với lời đe dọa của tên thuộc hạ kia, tên thuộc hạ vậy mà lại bị ánh mắt của Cẩm Lý dọa sợ, hơi lùi lại…
” Mày nhìn cái gì?” Tên thuộc hạ thẹn quá hóa giận, nhấc tay đấm mạnh vào má Cẩm Lý.
Thằng khốn này, có giỏi cởi trói ra, có tin trẫm đánh chết ngươi không!!
” Được rồi.” Khởi Linh không kiên nhẫn xua tay. Tên thuộc hạ liền lùi về phía sau.
Khởi Linh đối diện với Cẩm Lý, giọng đầy hắc ám:” Tính khi nào trả nợ?”
Cẩm Lý nhịn đau, nói:” Không có tiền, lấy thân trả nợ có được không?”
Đám thuộc hạ nghe thấy câu nói không sợ chết của Cẩm Lý, trong lòng liền khinh bỉ.Lão đại của bọn họ là một lão đại không hề có đam mê dâm dục, trai gái đều không ăn. Bọn họ đi cùng lão đại bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy lão đại nuôi người đâu.
Khởi Linh nghe thấy câu nói của Cẩm Lý, nhướn mày, giọng rét lạnh:” Lấy thân?”
” Đúng nha! Lấy thân trả nợ, thấy thế nào?”
Còn thế nào nữa, tên này chết chắc rồi.
Đám thuộc hạ chuẩn bị tâm lý trừ khử người. Thế nhưng, lại bị câu nói tiếp theo của Khởi Linh dọa sợ.
” Được.”
Lão đại vậy mà đáp ứng nó? Thằng khốn này có gì tốt? Ngoài việc ngoại hình xinh đẹp chút thì chỉ có nghèo kiết xác. Lão đại vậy mà lại có hứng thú với nó!
Trong lòng đầy thắc mắc, thế nhưng đám thuộc hạ cũng chỉ biết làm theo lời của lão đại nhà mình, Cẩm Lý một lần nữa bị đánh thuốc mê.
Mọe! Trẫm có thể tự đi, các ngươi đánh thuốc trẫm làm gì!!!
Tỉnh lại phát hiện mình bị trói trên giường, hai tay cố định trên đầu giường, quần áo…
Quần áo của trẫm đâu!!!!
Cẩm Lý cảm nhận cơ thể không một mảnh vải bị trói gô trên giường lớn, tâm tình liền không mấy dễ chịu.
Cửa lại bị mở. Cẩm Lý cảnh giác, quét mắt về phía cửa lớn. Là Khởi Linh.
” Anh trói tôi làm gì, mau cởi ra.” Cẩm Lý cựa quậy nói.