Người thanh niên kia nghe vậy bức xúc nói thêm vào bênh vực An Hạ: “Điếu thiếu, cậu gan thật, bạn gái của mình còn dám quên, tôi mà là bạn gái cậu thì đã đá cậu đi luôn rồi”
Khả Vi chợt xen vào phản bác lời của thanh niên kia: “Nghiễn không nhớ do cậu ấy bị thương, cậu ấy không muốn nhớ thì ép cũng vô ích, tốt nhất vẫn để cậu ấy từ từ nhớ lại”
Tâm trạng An Hạ dần không ổn, càng nghe chỉ càng khiến lòng cô thêm đau. An Hạ lặng lẽ bước đến cạnh Điếu Trạch Nghiễn, đặt ly nước lọc và phần thuốc lên bàn ngay trước mặt anh, để lại thuốc và nước, làm xong nhiệm vụ cô không nói gì liền xoay người rời đi.
Cổ tay An Hạ bỗng bị nắm lấy, một lực mạnh kéo cô ngồi hẳn lên chân Điếu Trạch Nghiễn. Cô ngơ ngác lẫn kinh ngạc tròn mắt nhìn anh, anh trầm lặng nhìn cô, biểu cảm chẳng khác nào đang đối diện con nợ.
“Nói cho bọn họ biết, em có định đá anh đi không?”
Bỗng nhiên hỏi đến, trong lý trí An Hạ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, cô không lưỡng lự lập tức trả lời: “Không có”
Nhóm thanh niên trong game bỗng “Ồ” lên lớn tiếng trêu chọc, An Hạ đảo mắt đi chổ khác, ngại ngùng bao vây.
Nhìn thấy thuốc lọt vào tầm mắt, An Hạ liền cầm lấy đưa cho Điếu Trạch Nghiễn, anh một lần uống hết những viên thuốc trong tay.
Cho Điếu Trạch Nghiễn uống thuốc xong An Hạ định nhảy xuống khỏi người anh, nhưng lúc này mới phát hiện tay anh đặt trên bàn phím chắn ngang người cô. Muốn xuống cũng không thể, An Hạ nhỏ giọng thì thầm sợ những người trong game nghe thấy: “Trạch Nghiễn, buông tay”
Điếu Trạch Nghiễn đanh mặt nhìn An Hạ, đang yên đang lành đột nhiên lên giọng cáu gắt: “Ngồi với anh một chút khó lắm sao?”
An Hạ vội vàng lắc đầu, lo sợ rụt người ngồi yên. Nét mặt Điếu Trạch Nghiễn dần dãn ra, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, bị đầu An Hạ cản tầm nhìn, anh không thương tiếc nhấn đầu cô vào vai anh để tránh che màn hình. Điếu Trạch Nghiễn hiện tại tuy vẫn chấp nhận An Hạ nhưng thái độ và cử chỉ của anh dành cho cô không còn dịu dàng và vui vẻ như lúc trước.
Chỉ vì bị thương Điếu Trạch Nghiễn hoàn toàn quên mất An Hạ, quên những lỷ niệm vui lẫn buồn mà cả hai đã cùng trải qua. Nếu không phải Điếu Trạch Nghiễn tận mắt xem những đoạn clip quay lại cảnh thân mật ngọt ngào của cả hai lúc trước, có lẽ mặt cô anh cũng chẳng thèm liếc nhìn đến.
Vai Điếu Trạch Nghiễn có cảm giác ướt ướt, anh cúi đầu nhìn phát hiện An Hạ đang khóc, đôi mắt cùng những cái chớp mi mang theo nỗi buồn vô cùng quen thuộc, dường như đôi mắt ấy đã ăn sâu vào tâm trí anh từ rất lâu.
Đột nhiên có tiếng hoảng hốt phát ra từ loa máy tính, An Hạ quay sang nhìn màn hình, nhân vật của Điếu Trạch Nghiễn đứng yên một chổ không đánh nữa. An Hạ ngẩng đầu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh bỏ dỡ trận game đang đánh chỉ để yên lặng nhìn cô. Đôi môi An Hạ khẽ mím nhẹ bất an, con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại hoang mang.
Loa không ngừng phát lên tiếng bất mãn của đồng đội, Điếu Trạch Nghiễn bực dọc tắt loa mặc kệ sự gào thét của họ.
Không gian phòng chìm trong im lặng, Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ chằm chằm, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn: “Anh làm em buồn sao?”
An Hạ lắc đầu phủ nhận nhưng lại mếu máo khóc trong im lặng. Điếu Trạch Nghiễn im lặng không nói, nghe tiếng mở cửa không nhanh không chậm xoay đầu nhìn.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tay cầm đĩa trái cây, vừa mở cửa đã thấy An Hạ ngồi trong lòng Điếu Trạch Nghiễn khóc, bà bối rối vội đến đưa đồ ăn liền nhanh chóng ra ngoài.
“Mẹ không làm phiền, đừng ức hiếp An Hạ nhé”