Những người trong đại sảnh đa phần thuộc giới hắc đạo, bọn họ đều nhường lối cho Dung Lạc.
Có một số lão đại dưới trướng quen biết Dung Lạc hơi cúi thấp đầu gọi:
“Dung gia chủ!”
Dung Lạc lạnh lùng ừm một tiếng rồi đi qua.
Một lúc sau liền có người đến bắt chuyện cung kính chào hỏi liên tục.
Hạ Nhi hừ lạnh. Nữ nhân Dung Lạc này mang theo cô giới thiệu khắp nơi cô là Dung phu nhân. Thật sự không có chút xấu hổ nào.
Nhìn xung quanh nữ nhân từng đống trừng mắt căm hận nhìn cô, Hạ Nhi liền đầy khinh bỉ nói thầm:
“Một cây hoa đào nát mà thôi. Ta ghét bỏ còn không kịp đây! Lũ thần kinh.”
Hạ Nhi nói rất nhỏ, nhưng Dung Lạc đã đi tới rất gần, trời sinh tai lại thính nên nghe thấy, thấp giọng cười đầy yêu dị.
“Ồ! Hạ Nhi. Em cũng ở đây sao?” Bối Vy lắc lư đi tới, bộ dạng đầy quyến rũ, thân hình uốn lượn cong lồi rõ ràng.
Hạ Nhi liếc mắt khinh thường.
Lại tới một đoá hoa đào nát!!!
“Vị tiểu thư này là…” Giọng Dung Lạc lành lạnh như tiếng đàn hạc vang lên.
Bối Vy nhìn thấy Dung Lạc, liền hơi sửng sốt vì dung nhan và sự cường thế, bộ dạng cao ngạo của Dung Lạc, ánh mắt lộ rõ vẻ say mê.
Hạ Nhi nhếch môi cười đầy khinh miệt. Xem đi! Nữ nhân này bên miệng treo một câu Khương Tình, hai câu là Tình Tình.
Giờ phút này lại bị Dung Lạc làm cho điên đảo tâm hồn, ánh mắt kia rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo, vô cùng muốn nhào lên nuốt sống Dung Lạc đấy.
Một mặt hàng cặn bã như vậy mà Khương Tình lại từng hết lòng giúp đỡ. Đúng là thông minh tuyệt đỉnh đến mấy cũng có một lần phạm sai lầm mà.
Trong lòng Hạ Nhi sự khinh bỉ dành cho Bối Vy đã không còn dùng từ ngữ mà hình dung được nữa.
“Hạ… Hạ Nhi..” Giọng nam nhân trầm trầm vang lên sau lưng cô.
Hạ Nhi xoay người liền thấy Cao Vỹ Quang.
Đờ mờ!
Hôm nay là ngày tụ họp một lũ thần kinh à?
Hạ Nhi thái dương giần giật.
Bối Vy dường như bị tiếng gọi của Cao Vỹ Quang làm cho hoàn hồn, cúi đầu cụp mắt lí nhí nói với Dung Lạc:
“Dung gia chủ! Tôi là Bối Vy! Hân hạnh được gặp mặt.” Nói xong liền vươn bàn tay nhỏ nhắn ra muốn chào hỏi.
Dung Lạc cũng vô cùng lịch thiệp, vươn tay nắm lấy bàn tay Bối Vy. Cười đầy yêu nghiệt quyến rũ nói:
“Chào Bối Vy tiểu thư! Tôi là Dung Lạc.”
Nói xong liền nghiêng đầu sang Cao Vỹ Quang đang nhìn Hạ Nhi chằm chằm nói:
“Cậu hẳn là Cao Vỹ Quang của Cao gia.”
Cao Vỹ Quang nhìn thấy nữ nhân cường thế khiếp người trước mặt, cũng vươn ra với Dung Lạc nói:
“Tôi là Cao Vỹ Quang. Hân hạnh.”
Dung Lạc buông tay Bối Vy ra, nắm lấy tay Cao Vỹ Quang nhẹ giọng nói: “Hân hạnh.”
Bối Vy nhìn bàn tay mình, cảm xúc tê rần khi Dung Lạc nắm tay cô ta khiến cô ta điếng người, cô ta chưa từng gặp một nữ nhân nào có thể sánh ngang với Khương Tình. Nữ nhân này chính là người đầu tiên. Dung Lạc chỉ chạm nhẹ vào tay cô ta, cũng khiến cô ta rung động mãnh liệt.
Trong đầu không ngừng so sánh giữa Khương Tình và Dung Lạc.
Hạ Nhi nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Bối Vy, cười khẽ đầy khinh thường.
“Hạ Nhi! Sao cậu lại ở đây?” Cao Vỹ Quang nhỏ giọng hỏi.
Ta bị bắt cóc!!!
Lời này lại không thể nói.
“Tớ nói tớ không biết! Cậu tin không?” Hạ Nhi nhìn Cao Vỹ Quang đầy trêu chọc.
Dung Lạc bật cười, đôi mắt xanh như nước dưới đáy biển nhìn Cao Vỹ Quang thấp giọng hỏi:
“Hai người học chung trường đúng không?”
Cao Vỹ Quang gật đầu nói:
“Đúng vậy! Không những chung trường, còn chung lớp nữa.”
Bối Vy liền chen lời vào cười khẽ nói:
“Tôi là giảng viên trường bọn họ.”
Dung Lạc nghe thấy liền thấp giọng cười, ánh mắt xanh biếc dừng lại ở khuôn mặt Bối Vy hơi lâu một chút rồi đánh giá nói:
“Bối Vy tiểu thư quả thật rất xinh đẹp. Vẻ đẹp có phần giống Hạ tiểu thư bên cạnh tôi.” Giọng Dung Lạc lành lạnh mang theo ý vị không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy liền nhếch môi cười.
Bối Vy hơi túng quẫn, chỉ cười nhẹ ôn nhu dịu dàng nói:
“Quả thật cũng nhiều người nói hai chúng tôi giống nhau. Nhưng Hạ Nhi đặc biệt hơn nhiều, màu tóc và màu mắt cô ấy đều không giống tôi.”
Dung Lạc cười khẽ, nhìn khuôn mặt Hạ Nhi một lúc rồi yêu nghiệt nở nụ cười quyến rũ:
“Đúng là như vậy! Hạ Nhi xinh đẹp hơn. Cũng đặc biệt hơn.”
Bối Vy nghe vậy sắc mặt liền tái xanh.
Dung Lạc lại cười mười phần tà ác, bước tới trước mặt Bối Vy, khiến Bối Vy vô thức lùi về sau, lại như trông đợi mà dừng chân lại.
Dung Lạc vươn ngón tay thon dài tới nâng cằm Bối Vy lên, nghiêng qua nghiêng lại như đang thưởng thức cùng đánh giá. Động tác trên tay vừa biếng nhác vừa yêu dị như một con hồ ly ngàn năm đang chuẩn bị cắn nuốt con mồi.
“Khuôn mặt của cô thật khiến tay ta ngứa ngáy. Muốn vài đường rạch lên thật sâu, sau đó lột bỏ cái lớp da này. Bối Vy! Cô có khuôn mặt này khiến người khác nhìn mà chán ghét.” Giọng Dung Lạc đầy yêu dị, lời nói tàn khốc bạo ngược.
“Cô…” Bối Vy khuôn mặt hết trắng rồi tím, hết tím rồi xanh, hết xanh rồi đỏ. Vô cùng hoảng sợ nhìn Dung Lạc.
Nhưng bỗng Dung Lạc cười rộ lên, thả tay đang nâng cằm Bối Vy xuống, cười như không cười lạnh lẽo nói:
“Đùa với Bối Vy tiểu thư thôi. Cô tưởng thật sao?”
Hạ Nhi hừ lạnh.
Tên thần kinh này vốn không hề biết đùa!
Trong mắt lộ rõ sát khí kinh khủng như vậy, cô ta rõ ràng là muốn giết Bối Vy, còn muốn lột da cô ta.
Tên biến thái!!!
Bối Vy từ trong khiếp sợ tỉnh lại, có trời mới biết cô ta vừa sợ hãi đến mức nào. Sát khí trong mắt Dung Lạc khiến cô ta run lẩy bẩy. Một nữ nhân quyến rũ, lại còn cường thế và nguy hiểm đến cực điểm.
“Dung Lạc!! Chị mấy nay không đến chỗ người ta.”
Một giọng nói nữ nhân khiêu gợi quyến rũ đến phong tình vang lên.
Nữ nhân này là một cánh tay phải đắc lực của bang Hắc đạo dưới trướng Dung Lạc.
“Ồ! Nghiên Nghiên! Cô cũng đến sao?” Dung Lạc thấp giọng cười khẽ.
Nghiên Nghiên vô cùng xinh đẹp, là loại nữ nhân xinh đẹp phong tình cực hạn, khẽ lắc eo đi tới trước mặt Dung Lạc, vòng tay câu lên cổ Dung Lạc nũng nịu nói:
“Từ khi về nước cũng không thèm ghé thăm người ta một cái. Người ta nhớ Lạc Lạc muốn chết luôn đó.”
Dung Lạc không né tránh, bàn tay vươn ra nắm nhẹ eo Nghiên Nghiên rồi bóp mạnh một cái, giọng quyến rũ câu người nói:
“Nghiên Nghiên đừng làm loạn, khi nào tôi rảnh sẽ tới thoả mãn cô.”
Nghiên Nghiên nghe thấy liền che miệng cười khúc khích, bỗng nhìn thấy Hạ Nhi đứng bên cạnh, hơi trầm mặt hỏi:
“Cô gái này là?”
Dung Lạc cười như không cười thản nhiên nói:
“Là Dung phu nhân tương lai.”
Hạ Nhi hừ lạnh.
Dung phu nhân kia đấy!!!
Dung cái ông nội nhà ngươi!!!!
Bối Vy và Cao Vỹ Quang nghe thấy lời Dung Lạc nói liền vô cùng khiếp đảm.
Nghiên Nghiên lại lắc mông đi tới trước mặt Hạ Nhi, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi quay đầu nói với Dung Lạc:
“Nữ nhân này nhỏ bé như thế, chịu đựng được Lạc Lạc dày vò sao?”
Hạ Nhi trầm mặc.
Dày cái con mẹ nó vò!
Con hàng vô liêm sỉ này!!!
Dung Lạc lại thấp giọng cười nhẹ, giọng quyến rũ yêu dị nói:
“Chưa có cơ hội chạm vào! Nên không biết cô ấy có chịu nổi tôi không? Nhưng Nghiên Nghiên thấy thế nào? Cô nghĩ công phu trên giường của bổn tiểu thư không chiều chuộng được nữ nhân này sao?”
Nghiên Nghiên liền che miệng cười khẽ, tay từ phía sau vung ra một cái quạt xếp tinh xảo, khẽ vung vẩy nhìn Hạ Nhi rồi cười đến trăm hoa đua nở nói:
“Dung phu nhân! Kỹ xảo trên giường của Lạc Lạc tốt vô cùng. Cô nhất định sẽ hài lòng đấy. Thật tiếc vì không thể hưởng dụng Lạc Lạc nhiều hơn nữa. Người ta đành nhịn đau bỏ thứ yêu thích mà nhường cho cô! Thật là thương tâm nha.”