Lệ Dung hé miệng cười:
– Cũng không phải ai cũng có thể nhận ra tiềm lực của Chúa thượng, như là đám người Trương Ngạo và Tào Quản kia cũng đã gieo gió gặt bão, không có kết cục tốt đẹp rồi.
– Trương Ngạo và Tào Quản chết rồi?
Từ Hối kinh ngạc đến cực điểm.
– Việc này cũng quên chưa nói với ngươi.
Dương Khai gật đầu:
– Các cao thủ của hai thế lực Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện đều đã chết, về cơ bản đã không làm gì được nữa. Vu Kiếp tới có lẽ là để xử lý nốt chuyện của hai thế lực này.
– Gieo gió gặt bão!
Từ Hối xem ra vẫn chưa nguôi giận.
– Lão phu còn đang nghĩ khi nào thì kéo người qua tìm chúng tính sổ, giờ xem ra không cần thiết rồi, coi như bọn chúng may mắn, nếu như là rơi vào tay lão phu, nhất định sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sống không bằng chết!
Từ Hối nghiến răng nghiến lợi, oán khí thâm sâu.
Lệ Dung cảm thấy buồn cười, nhoẻn miệng nhìn Dương Khai.
Mấy chốc sau, Vu Kiếp người mặc hắc bào từ bên ngoài đi vào, đúng như đệ tử kia bẩm báo, hai tay xách theo hai võ giả đang hôn mê.
Hai người này cũng không biết trúng chiêu gì mà toàn thân nhìn không ra một chút vết thương, trông như đang ngủ say, hơi thở đều đều, vô cùng điềm tĩnh.
Tới gần, Vu Kiếp vứt hai người đó xuống đất, rồi chắp tay:
– Vu mỗ bái kiến Thánh chủ đại nhân, bái kiến Lệ đại nhân…Ừm, đại trưởng lão an hảo.
Dương Khai và Lệ Dung mỉm cười gật đầu, Từ Hối sắc mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, không mấy hoan nghênh Vu Kiếp, bụng nghĩ lão này giống như cỏ đầu tường, gió thổi bên nào ngả bên đó, là hạng người nham hiểm xảo quyệt, tận đáy lòng, Từ Hối thấy xấu hổ vì đứng cùng phe với lão..
Vu Kiếp cũng không để ý.
– Ngồi đi!
Dương Khai ra hiệu.
Vu Kiếp khẽ gật đầu, ngồi xuống một bên.
Một nữ đệ tử xinh đẹp liền dâng trà.
Uống một ngụm, Dương Khai mới hỏi:
– Vu tông chủ lần này tới là đã xử lý xong việc hai tông môn kia rồi?
Vu Kiếp nghe vậy, mặt mày hớn hở, cất cao giọng:
– Việc này còn phải đa tạ Thánh chủ đại nhân cho phép Vu mỗ. Hơn một tháng qua, Vu mỗ liên tục bận thu nạp hai ngàn đệ tử mới, còn những người tư chất không ra sao sau khi cho chút vật tư tu luyện đều đã giải tán cả rồi. Hiện tại trong vòng ngàn dặm, ngoại trừ Cửu Thiên Thánh Địa cũng chỉ còn có U Minh Tông ta thôi.
– Tốn không ít công sức đấy nhỉ?
Dương Khai cười khà khà.
– Cũng không tốn sức gì, giết được mấy tên cầm đầu rồi thì mọi chuyện đều dễ làm.
Vu Kiếp chưng hửng đáp.
– Ừ, thật đáng mừng, quý tông hiện giờ sức mạnh đã tăng đáng kể, chỉ xem khi nào thì Vu tông chủ đột phá tới Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh thôi.
Nghe vậy Vu Kiếp liền buồn bã cười khổ:
– Thánh chủ đại nhân đừng giễu cợt Vu mỗ nữa, Vu mỗ nào có tư chất đó, cả đời này nếu không có đại cơ duyên chỉ e là vô duyên với Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, tu vi hiện tại đã là cực hạn của ta rồi.
– Coi như ngươi còn có chút tự biết mình!
Từ Hối hừ lạnh, đôi mắt lộ vẻ khinh miệt.
Vu Kiếp cười gượng hì hì, biết Từ Hối oán hận mình, cũng không dám nhiều lời mà chỉ nói:
– Cho nên hy vọng này sẽ gửi gắm vào đệ tử trong tông thôi. Ngày sau U Minh Tông sẽ tuyệt đối phục tục Thánh địa, cũng hy vọng Thánh chủ đại nhân và trưởng lão chiếu cố U Minh Tông!
– Người một nhà không cần khách khí!
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Từ Hối vẻ mặt mù mịt, Vu Kiếp thân là người đứng đầu một tông, nói ra như vậy hóa ra lại làm cho oán khí của lão giảm đi không ít.
– Đúng rồi, những thứ này đều là vật tư tu luyện thu thập được từ Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn c, Vu Mỗ tự quyết định, giữ lại ba phần, còn lại bảy phần đều ở đây, kính xin Thánh chủ đại nhân kiểm tra!
Vu Kiếp vừa nói vừa lấy ra mấy cái túi Càn Khôn, cung kính đưa tới.
Từ Hối liếc mắt nhìn Dương Khai, thấy hắn chỉ gật đầu không lên tiếng.
Lúc này Từ Hối mới đứng dậy nhận lấy túi Càn Khôn Vu Kiếp đưa, thần thức lướt sơ qua, không khỏi vui mừng.
Mấy túi Càn Khôn Vu Kiếp đưa tới đều chất đầy những vật tư tốt dùng để tu luyện, hơn nữa nhìn số lượng túi Càn Khôn này thì lão quả thực chỉ giữ lại không tới ba phần.
Thương khố của Thánh địa hiện đang trống rỗng, đúng lúc đang cần vật tư tu luyện, Vu Kiếp đưa tới nhiều thứ như vậy, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm ngày rét.
Từ Hối rất vừa lòng, cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện trên mặt lão:
– Vu Tông chủ khách khí rồi, hy vọng hai tông môn chúng ta ngày sau vẫn có thể giao hảo, cũng không phát sinh chuyện như trước kia nữa.
– Sẽ không đâu, điều này xin đại trưởng lão cứ yên tâm, Vu mỗ không lòng lang dạ sói như đám người Trương Ngạo và Tào Quản đâu.
– Vậy thì quá tốt!
Từ Hối gật đầu vừa lòng, thái độ cuối cùng cũng dịu đi.
– Ừm, vẫn còn một việc muốn bẩm báo Thánh chủ đại nhân!
Vu Kiếp nghiêm mặt lại.
– Về hai người kia à?
Dương Khai dò hỏi.
– Đúng vậy.
Vu Kiếp gật đầu:
– Hôm nay, lúc Vu mỗ tới Thánh địa, vô tình phát hiện bọn chúng đang lảng vảng bên ngoài Thánh địa, hơn nữa ngoại trừ chúng ra, có vẻ như có có không ít người… Hình như là đang tìm kiếm gì đó. Vu mỗ tiện tay bắt về đây đê hỏi cho ra nhẽ.
– Bọn chúng không phải là đệ tử bị giải tán của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện sao?
Dương Khai hồ nghi hỏi.
– Không phải.
Vu Kiếp lắc đầu khẳng định.
– Hai tên này đều có tu vi Siêu phàm nhất tầng cảnh, nếu như là người của Chiến Hồn Điện và Phá Huyền Phủ, ta nhất định sẽ có ấn tượng, nhưng ta chưa từng gặp chúng bao giờ.
– Làm bọn chúng tỉnh lại đi rồi hỏi xem rốt cuộc đến đây làm gì.
Dương Khai có chút không vui, hiện giờ đang là thời điểm rối loạn, bên ngoài Cửu Phong lảng vảng nhiều võ giả như vậy, dù thế nào cũng phải điều tra cho rõ ràng.
Dương Khai mơ hồ ngửi thấy có một mùi âm mưu, điều này làm hắn không thấy thoải mái.
Vu Kiếp ngồi xuống, khẽ búng tay bên tai hai tên nọ, ngay sau đó, hai tên trông như đang ngủ say này đều bừng tỉnh, dậy phốc lên, chân nguyên bắt đầu khởi động, mặt đề phòng nhìn Vu Kiếp và đám người Dương Khai.