Hà Hạ ở bên cạnh sợ ngây người.
Cô ta không ngờ Dương Thanh lại dám đánh Tôn Chí Kiều, còn đánh liên tục sáu bảy cái như vậy.
Tôn Chí Kiều cũng bị đánh ngu người.
Cô ta có nhà họ Tôn làm hậu thuẫn, nắm giữ quyền cao chức trọng trong nhà họ Tôn, chưa ai dám đánh cô ta bao giờ.
Hôm nay cô ta không những chỉ bị tát tai mà còn bị đánh liên tục sáu bảy cái.
“A…Tao phải giết mày!”
Tôn Chí Kiều bỗng nổi giận gầm lên, giương nanh múa vuốt lao vào Dương Thanh.
“Bốp!”
Dương Thanh không hề nương tay đạp bay cô ta.
Khăn tắm trên người Tôn Chí Kiều cũng tuột ra, cơ thể mềm mại xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trước mắt Dương Thanh.
Quả nhiên là người phụ nữ đẹp, vóc người cũng không tồi.
Dương Thanh theo bản năng nhìn vài lần.
“Dương Thanh!”
Hạ Hà bỗng kêu lên, Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, vội vã thu hồi ánh mắt, hơi lúng túng nói: “Người phụ nữ này ngứa đòn”.
Tôn Chí Kiều hơi chột dạ, đành phải dựa hơi Tôn Húc để de đọa Dương Thanh.
“Hừ!”
Tôn Chí Kiều không hề tin Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Mạnh miệng nhỉ? Mày tưởng mày là ai mà có thể kêu bác của tao đến đây?”
Người đến chính là Tôn Húc, vừa nhìn thấy Dương Thanh liền quỳ sụp xuống, đau khổ cầu xin nói: “Cậu Thanh, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho cháu gái tôi một mạng!”
– —————————.