Cố Gia Huy lập tức gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói cục máu trong não cô ấy đã tiêu tan toàn bộ, chắc là sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Cố Gia Huy cũng thở phào một hơi, Khương Tuấn khuyên anh đi ngủ một giấc, ăn chút đồ, nhưng anh đã từ chối.
Anh nhất định pahir tận mắt nhìn thấy cô mở mắt ra, bình an tỉnh lại, bản thân anh mới hoàn toàn yên tâm.
Đều tại anh đến muộn, nếu như anh sớm hạ quyết tâm, diệt trừ tận gốc Cố Triệt thì cô đầu rơi vào nguy hiểm như bây giờ.
Bốn rưỡi chiều, mí mắt Hứa Minh Tâm đã động đậy.
Cô cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tới giọng của Cố Gia Huy, ngoài ra thì đều là một mảnh yên lặng.
Cô cũng không biết mình đang ở đâu, đầu cô rất mơ màng, cô rất muốn tìm ra ngoài theo giọng nói của Cố Gia Huy, nhưng cô đi mãi vẫn lạc quanh đó một vòng. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa.
Trong mũi cũng toàn là mùi thuốc diệt khuẩn ở bệnh viện.
Cô đang ở bệnh viện sao?
Cô còn chưa hoàn toàn hoàn hồn thì bên tai đã truyền tới giọng nói quen thuộc.
Vô cùng khàn. “Em tỉnh rồi, có gì không thoải mái không? Cần anh đi gọi bác sĩ không?”
Hứa Minh Tâm nhìn chằm chằm vào một hướng, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, cô vô cùng kinh ngạc.
Anh… Sao anh lại biến thành dáng vẻ này? Hình như anh gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu đi vô kể. . Truyện Full
Xung quanh đôi mất anh đều là sự mệt mỏi kiệt sức, trên cắm cũng mọc rất nhiều râu.
Anh nhìn cô, con ngươi đều là tơ máu, ngoại trừ sự mệt mỏi thì phần nhiều là sự vui mừng.
Anh rất vui vẻ! “C…”
Lâu lắm rồi cô không nói chuyện, miệng khô không khốc, khó khăn nói ra một chữ.