Sau khi xuất quan đi ra được nghe hai tin tức tốt, Hàn Lập trong lòng vui vẻ đang muốn hỏi thêm chuyện khác thì Ngân Nguyệt lại nói thêm.
“Còn có một việc nữa muốn báo cho chủ nhân biết. Ấu trùng Lục Dực Sương Công trải qua mấy năm không ngừng ăn Nghê Thường Thảo, theo lý thuyết đã sớm lớn nhanh lên, sinh sôi và tiến hóa mới đúng, nhưng không biết vì sao tốc độ lớn lên của đám ấu trùng này vô cùng thong thả, chỉ lột xác một lần rồi lại không hề phân chia nữa”.
“Lột xác?” Vừa nghe lời này, cước bộ Hàn Lập chợt dừng lại, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Bất quá sau khi lột xác, mấy con rết này tựa hồ lợi hại hơn rất nhiều. Hơn nữa mấy ngày nay chúng nó lại rất táo bạo, tựa hồ còn muốn lột thêm một lần nữa” Ngân Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, cước bộ đồng dạng chậm lại nói.
“Đến trùng thất xem một chút đã”, Hàn Lập nhướng mày, vẻ mặt không chút thay đổi nói.
Hắn thay đổi phương hướng, dẫn đầu hướng tới một cái thông đạo khác đi đến, đúng là đường đi tới trùng thất.
Một chút công phu sau, Hàn Lập đã đứng trước mặt trùng thất. Hắn bước tới một gian trùng thất bên cạnh lô thông khí trên vách động, nhìn vào bên trong.
Chưa kịp nhìn rõ cái gì bên trong thì đã cảm thấy một cổ hàn khí xông tới. Ánh mắt Hàn Lập nhìn qua thấy được toàn bộ đều là một mảnh tinh lượng (ánh sáng).
Chỉ thấy trùng thất này không lớn, vô luận là nóc hay là bốn vách tường đều là sáng long lanh lấp loáng đầy băng. Trên mặt đất có rất nhiều đống băng lớn nhỏ không đồng nhất. Trên các đống băng này đều có những lỗ sâu to cỡ cổ tay, trong đó có mấy con rết trắng như Tuyết dài chừng nửa thước đang tiến lui chạy không ngừng.
Do đã lấy máu nhận chủ với linh trùng nên khi Hàn Lập vừa mới hiện thân. Mấy Còn rết này nhất thời cảm ứng được cái gì, sau một trận dao động thì mấy con ở bên ngoài lập tức hướng Hàn Lập bay vụt đến. Mấy con ở trong động cũng bỏ nhanh ra rồi cũng bay tới.
Hàn Lập vung tay lên triệt hồi cấm chế trên cửa động, theo sau thần thức vừa động. Mấy Còn rết này trong ánh bạch quang lại có lại chừng một tấc bay múa trên dưới, trước sau người hắn.
Hàn Lập khoát tay nhẹ nhàng đem một con bắt lấy trong tay.
Từ màu sắc mà xem thì ấu trùng này vẫn trắng như Tuyết nhưng trên lưng đã xuất hiện hai cái gà nhỏ nhô lên, còn những thứ khác cũng chưa có gì thay đổi.
Hàn Lập xem xét linh trùng trong tay một chốc thì không khỏi đứng ở tại chỗ trầm ngâm.
Ngân Nguyệt đến phía sau Hàn Lập nhu thuận đứng ở một bên không nói gì.
Lúc này. Hàn Lập vươn một ngón tay đưa đến bên mép con rết trong tay, ‘Thốc” một tiếng, sau khi thanh âm này vang lên một ngọn lửa màu lam hiện lên trên đầu ngón tay.
Mà con rết nọ há mồm phun ra một đạo hàn khí nhỏ bé đánh lên lam diễm.
Nhất thời lam diễm trên đầu ngón tay tăng vọt lên mấy lần đồng thời đem tất cả hàn khí xung quanh cuốn lại.
Hàn Lập chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ cảm ứng được cái gì.
“Còn rết này sau khi lột xác so với trước kia lợi hại hơn rất nhiều. Xem ra cắn nuốt sinh sôi cùng không ngừng lột xác cũng không có gì khác nhau”.
Hàn Lập giương đôi mắt, ngón tay run lên. Lam diễm đã biến mất.
“Về phần chúng nó vì sao không tiếp tục sinh sôi và cắn nuốt nhau thì cũng không có gì kỳ quái. Đám thượng cổ linh trùng này có con nào không phải là thiên kì bách quái. Có lẽ nó cũng chỉ có thể sinh sản mấy lần mà thôi. Có lẽ dưới sự thúc dục của Nghê Thường Thảo thân thể chúng phát sinh một ít biến dị mà đánh mất loại năng lực này. Dù sao chỉ cần vẫn có thể sử dụng lục dịch để khiến chúng nó tiếp tục tiến cấp thì không sao cả” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Chủ nhân nói như thế thì tiểu tỳ cũng yên tâm” Ngân Nguyệt thở phào một hơi, lộ ra sắc mặt mỉm cười ngọt ngào nói, có vẻ cực kỳ mê người.
Tuy nhiên Hàn Lập đối với điều này lại coi như không nhìn thấy, quay người hướng phía đại sảnh đi đến. Một bên trầm giọng nói.
“Lần này xuất quan, ta muốn nghỉ ngơi và hồi phục một chút rồi chúng ta sẽ đi Đại Tấn một chuyến. Vô luận là để giải quyết sát khí trên người hay là tìm kiếm tài liệu trân hi thì tất yếu là phải đi. Huống hồ hỏa đan trong cơ thể Uyển Nhi có tác dụng như thế nào ta vẫn còn lo lắng có việc ngoài ý muốn phát sinh. Tốt nhất là tìm được khẩu quyết giải chú từ Âm La Tông mới vạn vô nhất thất. Đây cũng là nguyên nhân ta khổ tâm tu luyện Nguyên anh thứ hai. Ai biết tại Đại Tấn sẽ gặp phải loại nguy hiểm nào”.
“Thì ra là thế. Bất quá lấy thần thông của chủ nhân, cho dù là ở Đại Tấn cũng không có mấy người có thể ngăn cản được” Ngân Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, cười khanh khách mà nói.
“Hắc hắc, tu tiên giới còn rất nhiều kỳ bảo dị công, cũng không nên tự mãn. Huống hồ ta đã đắc tội với Âm La Tông nên nếu bị bọn họ phát hiện thì khẳng định là sẽ gặp không ít phiền toái. Cẩn thận một chút thì hay hơn. Bây giờ, ta đi xem tình huống của Uyển Nhi một chút, thuận tiện gặp bọn Trình sư huynh một chút. Xem việc luyện chế Khôi Lỗi và tài liệu Thất Diễm phiến một chút. Rốt cuộc là còn thiếu bao nhiêu, nếu hết thảy đều thuận lợi thì nhiều lắm mười ngày nửa tháng sau, vào lúc mặt trời mọc chúng ta sẽ rời đi”.
“Dạ. Chủ nhân! Tiểu tỳ cũng muốn kiến thức một chút về Đại Tấn, nơi được xưng là thánh địa tu luyện, rốt cuộc bộ dáng ra sao?”
Lời nói của Hàn Lập và Ngân Nguyệt dần dần đi xa. Trùng thất không lâu sau lại trở nên an tĩnh.
Nửa tháng sau, một đạo cầu vồng từ trong Vân Mộng Sơn phá không bay ra, nhằm hướng nam bay độn đi.
Mà sau đó không lâu, một số tu sĩ linh thông tin tức đồng thời thu được một tin tức. Vị Hàn trưởng lão lừng lẫy Lạc Vân Tông kia đột nhiên rời Vân Mộng Sơn viễn du.
Cụ thể đi nơi nào thì cũng không ai biết, có lẽ là đi khắp Thiên Nam mà cũng có thể là rời khỏi tu tiên giới Thiên Nam.
Sau một trận dao động, Thiên Nam tu tiên giới lại gió êm sóng lặng. Hàn Lập rời đi không có kích khởi bất cứ sóng gió ầm ĩ gì.
Cổ Kiếm Môn và Bách Xảo Viện ở Vân Mộng Sơn đối với Lạc Vân Tông vân rất đàng hoàng. Cho dù có chút dị động thì vị trí đệ nhất đại tông Khê Quốc của Lạc Vân Tông tựa hồ đã ổn như thái sơn.
Thời gian trôi qua, một số tu sĩ thọ Nguyên buông xuống mà tọa hóa nhưng đồng thời một số khuôn mặt mới lại lục tục xuất hiện tại Thiên Nam tu tiên giới.
Nhưng Hàn Lập vừa đi, đã biến mất biệt tích. Liên tiếp trăm năm hơn, tin tức toàn bộ không có một chút.